Hai người kia đập mạnh vào vách đá, phun máu rồi ngất lịm. Sư Tiên Tuyết thì khá hơn, thân thể như viên đạn bật thẳng vào lòng một người, luồng khí khổng lồ đánh bay cả hai, liên tiếp đâm gãy mấy cột đá mới chịu dừng lại. Người phía sau bị ép nửa thân vào vách đá cứng, xui xẻo trở thành cái đệm thịt cho nàng.
Sư Tiên Tuyết không hề hấn gì, nhưng thiếu niên thì chẳng may mắn như thế. Các huyệt đạo bị phong tỏa bị Dạ Ưng dùng lực mạnh mẽ ép mở, cột đá gãy mấy cái, xương hắn cũng gãy mấy đoạn.
Chỉ trong một hơi thở, cảm giác đau đớn dữ dội khi ngũ quan dần hồi phục khiến thái dương hắn giật liên hồi.
Gương mặt hắn trắng bệch đến mức gần như trong suốt, mái tóc đen rối bời rũ xuống ngực, từng sợi rõ ràng, tạo nên vẻ đẹp mong manh dễ vỡ. Dưới lớp y phục đen là khoảng trống lạnh lẽo, Sư Tiên Tuyết trong lúc hoảng loạn vô thức túm lấy một cái, giật mình nhận ra thiếu niên này gầy đến đáng sợ.
Lần hiếm hoi nàng thấy lương tâm cắn rứt, đang định mở miệng xin lỗi thì trong thức hải vang lên âm thanh hệ thống mở khóa tình tiết.
“Chúc mừng ký chủ đã đến với tiểu thế giới 《Tu Tiên》, tôi là hệ thống bảo hộ số 001, rất hân hạnh được hợp tác cùng ngài.”
Sư Tiên Tuyết hét toáng: “Hệ thống!”
Hệ thống rưng rưng xúc động: “Ký chủ!”
Sư Tiên Tuyết vung tay tát một cú: “Biến đâu mất tiêu bao lâu nay, có còn đạo đức nghề nghiệp không, tin ta tố cáo ngươi tắc trách bây giờ!”
Hệ thống ôm đầu như Tom bị Jerry đập: “Ai mà chẳng đúng giờ tan ca chứ! Nhân vật chính chưa xuất hiện thì vẫn là giờ nghỉ của tôi! Muốn tôi tăng ca thì phải trả ba lần điểm thưởng đó!”
Sư Tiên Tuyết: “…” Một cái hệ thống rách nát mà còn được nhận lương gấp ba.
Sư Tiên Tuyết căm hận cái thế giới vô tình này.
Hệ thống chẳng hay nàng đang nghĩ gì, thấy thời gian gấp gáp bèn lên tiếng: “Thư mục đã mở, kính mời ký chủ kiểm tra và xác nhận.”
Ngay khi âm cuối vừa dứt, trong thức hải, quyển sách phủ bụi xám bị xích sắt to lớn trói chặt khẽ run lên một cái, hai chữ lớn mạ vàng hiện ra, trong khoảnh khắc, ánh sáng vàng rực rỡ tràn ngập toàn bộ bìa sách.
Tên sách này… quen mắt quá.
“Khoan đã.” Sư Tiên Tuyết bỗng có linh cảm chẳng lành, “Đừng nói đây là cuốn tiểu thuyết ta đọc cách đây một tháng nhé?”
Cái quyển truyện toàn nhân vật điên điên khùng khùng ấy sao?
Khi nhìn rõ mấy cái tên nhân vật quen thuộc, Sư Tiên Tuyết lập tức tối sầm mặt mày.
Nếu xem cuốn truyện này như một bộ cung đấu thì gần mấy ngàn chương đấu đá, hãm hại, giật tóc cào mặt sẽ cực kỳ kịch tính và hấp dẫn.
Nhưng chết ở chỗ, nó lại là một quyển huyền huyễn! Tên truyện là 《Tu Tiên》 đó trời ơi!!
Giới thiệu tác phẩm thì viết rằng nam nữ chính cùng nhau vượt ải trừ yêu, cuối cùng tiêu diệt đại ma vương, đắc đạo thành tiên, một câu chuyện truyền cảm hứng đầy chính khí!
Bối cảnh trong truyện là thời đại hỗn loạn, tiên môn trỗi dậy, yêu ma hoành hành. Truyền thuyết kể rằng ma cốt giáng thế, ai có được ma cốt sẽ trở thành tân Ma Chủ, mang đến tai kiếp diệt thế cho nhân gian.
Nữ chính Tống Thanh Thư và nam chính Lý Phù Triều đều xuất thân từ đại môn phái tu tiên số một- Thanh Vân Tông, đương nhiên là gánh vác trọng trách tiêu diệt ma cốt.
Nhưng Tống Thanh Thư, biệt danh Điền Tiểu Thảo, là kiểu người bi thương cảm hoài, lấy đức báo oán, suốt ngày miệng niệm “ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục”, lòng dạ bao dung đến mức phi lý. Còn nam chính Lý Phù Triều vốn là Thái tử nước Triều Vân, đã sớm có hôn ước với công chúa Tây Lương. Ba người gặp nhau trên đường tróc yêu: một người quá mức thánh mẫu, một người lưỡng lự do dự, còn người còn lại thì là siêu phản diện, ngày ngày chỉ muốn giết chết nữ chính.
Từ đó về sau…
Cốt truyện… đã hoàn toàn chạy lệch đường ray.
May thay, phản diện trong truyện lại là kẻ có chí lớn. Hắn phát hiện ma cốt cần tìm nằm trên người nữ chính, bèn giả vờ tiếp cận, dùng diễn xuất đỉnh cao để lấy lòng nhóm nhân vật chính, đến thời khắc then chốt thì đoạt lấy ma cốt, thay nữ chính trở thành tân Ma Vương.
Thế nên đọc truyện này cứ như bị xé đôi: đến đoạn tiểu phản diện thì là một bản kịch truyền cảm hứng nghịch thiên cải mệnh, chuyển cảnh sang nam nữ chính thì lại thành truyện tiểu học, hai người cứ cãi nhau – hiểu lầm – làm hòa – rồi lại cãi nhau, vòng lặp vô tận. Đến khi nhân giới và tiên sơn sắp bị đại quân ma giới san bằng, họ mới nhớ ra nhiệm vụ chính. Cuối cùng, trong hai chương kết thúc, vội vàng lôi tiểu phản diện ra tế trời.
Cái kết như phân chó này còn loạn hơn cả kế hoạch cuộc đời nàng.
Hệ thống: “Vai diễn ngài rút trúng là: vị hôn thê của nam chính, công chúa Tây Lương tên Sư Hoài Ngọc.”
Sư Hoài Ngọc! Chính là chiến thần thuần hận có thể lực siêu phàm trong bộ cung đấu này, Sư Hoài Ngọc!!
Sư Tiên Tuyết cố gắng phản kháng: “Ta không…”
“Xin hãy hỗ trợ nam nữ chính phong ấn Ma Chủ phản diện, đồng thời cải biến kết cục song tử. Nhiệm vụ hoàn thành, sẽ chuyển một triệu tiền thưởng vào tài khoản của ngài.”
Sư Tiên Tuyết lập tức nuốt chữ “không” vào bụng, nói nhanh như gió: “Không, hai triệu!”
Hệ thống trợn tròn mắt điện tử, phản bác theo phản xạ: “Không, một triệu!”
“Không! Ba triệu!”
“Không! Hai triệu!”
“Không! Năm triệu!”
“Không! Ba triệu!”
Sư Tiên Tuyết: “Giao dịch thành công!”
Hệ thống: “…” Loài người thật xảo quyệt!
You cannot copy content of this page
Bình luận