Chương 49: Giằng co
Mặc Sĩ Tiên Vương mỉm cười:
“Chức vị Chưởng giáo của các ngươi thời thượng cổ chẳng là gì cả. Nhưng đến thời đại hiện tại, lại được xem là một nhân vật có tiếng tăm. Chỉ tiếc rằng, đứa con trai được cưng chiều nhất của hắn, lại chẳng giống hắn chút nào.”
Cách hắn nói ra rõ ràng như thể rất am hiểu về Chưởng giáo Thiên Cực.
Phục Thiên Lâm hơi nhướng mày, giọng nói pha chút sắc bén:
“Ngươi bị phong ấn bên trong bí cảnh này, cớ sao lại tỏ vẻ quen thuộc đến thế với bổn môn?”
“Ta với các tiên môn khác không thân thiết lắm,” Mặc Sĩ Tiên Vương thản nhiên đáp, “nhưng đối với Tứ Tông các ngươi thì ít nhiều cũng có hiểu biết. Dù tốt hay xấu, thì chúng ta cũng từng là hàng xóm suốt bao năm.” Mặc Sĩ tiên vương tỏ vẻ hoài niệm.
Bình nguyên Thiên Hoang quả thực cách Tứ Tông không quá xa, đặc biệt là gần Thiên Cực Tông. Nơi đây từng là nơi các cường giả lui tới rèn luyện. Phục Thiên Lâm cũng vì thế mà không thể xác định được lời hắn nói là thật hay giả. Dù trước đây, hắn và Mặc Sĩ Tiên Vương chưa từng có cuộc trò chuyện nào hòa nhã, nhưng đối mặt với một cường giả thời xưa như vậy, nếu vẫn tỏ ra ngạo mạn khinh thường thì chỉ có thể là kẻ ngu xuẩn.
Khẽ hừ một tiếng, Phục Thiên Lâm thu lại phần nào vẻ lãnh đạm, nhưng giọng điệu vẫn chưa được mềm mỏng hơn là bao:
“Vậy ngươi nói xem, vì sao lại nói là ‘hoàn toàn trái ngược’?”
“Đây là một bí mật. Nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ đền đáp ta thế nào đây?”
Giọng điệu của Mặc Sĩ Tiên Vương chậm rãi, mang theo vẻ cười cợt, như thể đang chờ xem Phục Thiên Lâm sẽ phản ứng ra sao – giống kiểu một con cò đang chơi đùa với con cá vậy.
Nhưng Phục Thiên Lâm không phải kiểu người kiên nhẫn chịu đựng sự khiêu khích đó. Thấy Mặc Sĩ Tiên Vương cứ im lặng không nói gì, hắn lập tức mất kiên nhẫn:
“Thích nói thì nói, không thích thì thôi. Ngươi nghĩ muốn kiếm lợi trên người ta sao? Kiếp sau cũng không có cơ hội này đâu.”
Nói xong, hắn dứt khoát cắt đứt liên lạc linh thức, không thèm tiếp chuyện nữa.
Mặc Sĩ Tiên Vương ước chừng có chút nhức đầu, thấy hắn quả quyết như thế đành phải vội vàng níu lại:
“Được rồi được rồi, ta nói cho ngươi biết là được chứ gì.”
“Ta không muốn nghe nữa.” Phục Thiên Lâm hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí tỏ rõ sự kiêu ngạo:
“Ngươi nghĩ bổn thủ tịch ta là ai? Ngươi muốn nói thì ta nhất định phải nghe chắc? Giờ ta không muốn nghe, khi trở về nhất định sẽ luyện hoá ngươi.”
Không chỉ đơn thuần là cắt đứt liên lạc bằng linh thức, Phục Thiên Lâm thậm chí còn cẩn thận dựng thêm mấy lớp rào chắn linh thức, phong tỏa hoàn toàn thần thức của Mặc Sĩ Tiên Vương. Dù vị tiên vương đó có cố gắng thế nào, cũng không thể truyền tin hay nói chuyện gì với hắn được.
Trong lòng, Phục Thiên Lâm vừa bực vừa buồn cười:
“Ta chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, tưởng có thể chọc ta chơi à? Hệ thống, về sau chúng ta cứ mang hắn đến Thiên Cực tông cho chưởng giáo luyện hắn một trận.”
Hệ thống nghe vậy thì có chút chần chừ:
“Ký chủ à, thật ra… nghe một chút cũng chẳng sao đâu. Ta cảm giác hắn có thể sẽ nói thật đấy. Đây có thể là bí mật liên quan đến chưởng giáo và Giang Thính Huyền, sau này biết đâu lại hữu dụng.”
Phục Thiên Lâm vẫn lạnh lùng, giọng không chút nhún nhường:
“Ta nói cho ngươi biết, cho dù hắn là ai thì cũng đừng mong ta sẽ chiều theo. Nếu không muốn nói, thì sau này muốn nói lại phải xin ta đấy! Loại lão quái vật như hắn tuyệt đối không thể nuông chiều. Cần phải cho hắn biết rõ, đây là sân nhà ai.”
Hệ thống im lặng một lúc, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.
Phục Thiên Lâm cắt đứt liên lạc với Mặc Sĩ Tiên Vương, sau đó lại quay trở lại với tình hình trước mắt, tiếp tục chú ý đến mấy người đang đứng trước mặt mình.
Dựa vào sự việc trước đó — chuyện “Giang sư huynh thích nữ nhân khác” — dù Giang Thính Huyền đã bảo Tịch Linh U tránh ra, nhưng nàng vẫn kiên quyết đứng giữa họ, không chịu rời đi. Ánh mắt nàng long lanh, đầy nước, từng giọt lệ lặng lẽ trượt xuống gò má, hàng mi run run, khiến người ta cảm thấy nàng yếu đuối, mong manh như cánh hoa lê giữa mưa xuân.
Phục Thiên Lâm nhìn cảnh đó, trong lòng không khỏi đau xót.
Mỹ nhân rơi lệ — quả thật là một hình ảnh khiến người ta khó quên.
Mối quan hệ tình cảm giữa ba người lúc này như một mớ rối rắm. Mỗi người đều mang trong lòng một suy nghĩ riêng, chẳng ai thật sự hiểu nhau. Duy chỉ có Lâm sư huynh là cảm thấy khó xử vô cùng.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim nhé
4 tháng