Danh sách chương

Sau khi cải nam trang bị tử địch yêu thầm

Chương 48: Tư tưởng tình yêu rối rắm của Long Ngạo Thiên

“Thì sao?” – ánh mắt Phục Thiên Lâm hơi ngưng lại – “Nữ nhân tình cảm dễ thay đổi nhất. Chỉ cần một chút nữa ta trấn an thật tốt, nhân lúc nàng đau khổ mà chen vào, nàng sẽ tự nguyện lao vào vòng tay của ta.”

Tiên Vương lần này im lặng lâu hơn, một hồi sau mới híp mắt cười khẽ:

“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cũng là một cô nương thì phải?”

Phục Thiên Lâm không chút do dự: “Không sai.”

Âm thanh hắn vẫn tràn ngập một loại kiêu ngạo cùng bừa bãi: “Nhưng hiện tại không phải.”

Tác giả có chuyện nói:

Phục Thiên Lâm: Ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn, còn may ngươi là lão xử nam vạn năm, nếu ngươi cũng có một tiên nữ thân mật gì đó, vậy ta tất nhiên là không thể buông tha, Long Ngạo Thiên nên tọa ủng mỹ nữ thiên hạ.

Mặc Sĩ: ?

Hệ thống: ???

Hệ thống: Ký chủ, ta chưa từng giao loại nhiệm vụ này cho ngươi!

Phục Thiên Lâm: Ta làm việc rất chuyên nghiệp, chẳng lẽ đạo diễn cho ngươi một câu chuyện xưa đại khái, ngươi liền cứ như thế diễn sao? Đương nhiên là phải hoàn thiện  thiết lập, không cần cảm tạ ta.

Hệ thống: Ta ———

Mặc Sĩ Tiên Vương thực ra chẳng hiểu gì về cái gọi là “Long Ngạo Thiên.” Còn Phục Thiên Lâm thì chẳng buồn giải thích. Vừa thấy Mặc Sĩ định mở miệng nói, hắn đã lập tức ngắt lời:

“Ngươi tự nhiên lên tiếng, chẳng lẽ chính là vì cùng bọn thủ tịch nói mấy lời vô nghĩa đó sao? Nếu chỉ như vậy thì câm miệng đi, ta không có thời gian phí lời với ngươi về mấy chuyện nhảm nhí này.”

Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, Mặc Sĩ Tiên Vương đã phần nào hiểu được tính cách của Phục Thiên Lâm. Tuy vậy, vị tiền bối này chẳng để tâm đến sự sắc bén lạnh lùng trong thái độ của hắn, ngược lại còn bật cười:

“Ngươi đoán ý nói hùa cô gái nhỏ này là vì ngày sau bước lên vị trí chưởng giáo tiên môn các ngươi đi? Không khỏi có chút mất nhiều hơn được, cô gái nhỏ này thiên phú tạm được, tâm tính lại có chút bất kham, chỉ sợ không phải người trợ giúp tốt cho ngươi.”

Dù nói vậy, nhưng lời nhận xét ấy cũng phần nào đúng với suy nghĩ của Phục Thiên Lâm. Nếu xét kỹ, Tịch Linh U thực sự không phải người phù hợp để trở thành đạo lữ của hắn.

Phục Thiên Lâm lập tức khịt mũi, vẻ mặt đầy khinh thường:

“Chuyện này còn cần ngươi phải nhắc nhở sao? Với khí chất hiên ngang ngút trời của ta, tương lai chắc chắn sẽ thống lĩnh toàn bộ Tu Tiên giới. Vậy sao có thể chỉ có một nữ nhân là Tịch Linh U?”

“Ý ngươi là chỉ lợi dụng nàng ấy, chứ không thật lòng thích nàng sao?”

“Nàng ấy xinh đẹp hơn người, thân phận cao quý, vì sao ta lại không thích?”

“Ngươi thích nàng thật à?”

“Đương nhiên là thích rồi.”

“……”

Tiên Vương trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng với giọng nói ôn hòa:

“Ngươi thật quá… bác ái.”

“Bác ái cái gì? Tuổi thọ dài đằng đẵng, tu luyện càng lâu lại càng già, nếu không có đôi ba người để yêu thương thì cuộc sống này có gì thú vị? Ngay cả đế vương nơi nhân gian còn có hậu cung ba ngàn giai lệ, ta đường đường là Tiên Vương, chẳng lẽ Tiên tộc các ngươi ai ai cũng nhất sinh nhất thế, thủy chung một lòng? Hay bọn họ cũng đều là người như ta, sống vạn năm mà chẳng có bạn lữ nào sao?”

Phục Thiên Lâm thong thả, điềm nhiên nói xong thì còn dừng lại một chút, rồi mới tiếp lời:

“Yêu cái đẹp là bản năng, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, chuyện này rất bình thường. Đáng tiếc là ngươi lại là nam nhân, nếu không, ta cũng có thể tạm tha thứ cho lỗi lầm đoạt xá của ngươi.”

Mặc Sĩ Tiên Vương trong khoảnh khắc không biết phải cảm thấy tiếc nuối hay buồn cười.

Nhưng lời nói của Phục Thiên Lâm lại khiến hắn bật cười.

Hắn cười khá lâu, rồi hứng thú nói:

“Thú vị đấy. Tiểu tử kia, năm đó ngươi mà ở cạnh ta thì chắc cũng khiến ta phải bật cười mỗi ngày.”

Không để Phục Thiên Lâm kịp phản ứng, hắn tiếp tục nói với vẻ khoái chí:

“Nếu là người khác, bọn tọa nhất định sẽ khinh thường. Nhưng ngươi… Ta có thể cho ngươi hai phần ưu ái.”

Mặc Sĩ Tiên Vương của thời đại thượng cổ vốn không phải kẻ cứng nhắc, gò bó theo lề thói xưa. Gặp phải người như Phục Thiên Lâm – hành sự táo bạo, nói năng dứt khoát – ngược lại khiến hắn cảm thấy có phần đồng cảm.

Còn Phục Thiên Lâm, thái độ với hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, trước sau không đổi.

“Ngươi tưởng ta là mấy tên thiếu niên non nớt mới xuất sơn sao? Chỗ tốt à? Ta chỉ sợ ngươi đang tính đưa ta vào hang hùm chứ không phải đưa đến nơi tốt đẹp gì.”

“Vẻ ngoài của ta trông không đáng tin đến thế sao?”

“Vậy thì đơn giản thôi, ngươi đưa ta lên làm Chưởng giáo Thiên Cực trước đi.”

 

Hết Chương 48: Tư tưởng tình yêu rối rắm của Long Ngạo Thiên.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page