Danh sách chương

Chương 1: Phục Thiên Lâm (1)

13/04/2025

Chương 2: Phục Thiên Lâm (2)

13/04/2025

Chương 3: Phục Thiên Lâm (3)

13/04/2025

Chương 4: Phục Thiên Lâm (4)

13/04/2025

Chương 5: Thiên mệnh chi tử (1)

13/04/2025

Chương 6: Thiên mệnh chi tử (2)

13/04/2025

Chương 7: Ảo mộng

13/04/2025

Chương 8: Phó Điềm Điềm

13/04/2025

Chương 9:

13/04/2025

Chương 10:

13/04/2025

Chương 11:

13/04/2025

Chương 12:

13/04/2025

Chương 13:

13/04/2025

Chương 14:

13/04/2025

Chương 15:

13/04/2025

Chương 16:

13/04/2025

Chương 17:

13/04/2025

Chương 18: 

13/04/2025

Chương 19:

13/04/2025

Chương 20: 

13/04/2025

Chương 21:

13/04/2025

Chương 22:

13/04/2025

Chương 23

13/04/2025

Chương 24:

13/04/2025

Chương 25

13/04/2025

Chương 26

13/04/2025

Chương 27:

13/04/2025

Chương 28

13/04/2025

Chương 29:

13/04/2025

Chương 30: Cháy nhà mới ra mặt chuột

13/04/2025

Chương 31: Đoạt xá

13/04/2025

Chương 32:

13/04/2025

Chương 33: Song tu

13/04/2025

Chương 34: Giang Thính Huyền rối rắm

13/04/2025

Chương 35:

13/04/2025

Chương 36:

13/04/2025

Chương 37:

13/04/2025

Chương 38:

13/04/2025

Chương 39:

14/04/2025

Chương 40:

14/04/2025

Chương 41

14/04/2025

Chương 42

14/04/2025

Chương 43

14/04/2025

Chương 44: Tranh giành Cửu Cực Huyễn Liên

15/04/2025

Chương 45: Phó Điềm Điềm ở đâu?

15/04/2025

Chương 46: Phó Điềm Điềm ở đâu? (2)

15/04/2025

Chương 47:

15/04/2025

Chương 48: Tư tưởng tình yêu rối rắm của Long Ngạo Thiên

16/04/2025

Chương 49: Giằng co

18/04/2025

Chương 50:

19/04/2025

Chương 51:

19/04/2025

Chương 52: Mặc Sĩ Ngọc

22/04/2025

Chương 53: Sư huynh tốt nhất thế gian

23/04/2025

Chương 54:

24/04/2025

Chương 55: Nàng là tán tu

25/04/2025

Chương 56:

26/04/2025

Chương 57: Rừng Hồng Phong

27/04/2025

Chương 58: Gặp mặt

29/04/2025

Chương 59:

30/04/2025

Sau khi cải nam trang bị tử địch yêu thầm

Chương 47:

Chương trước

Chương sau

Có lẽ nhận ra hệ thống đang hoảng loạn, Phục Thiên Lâm mới dịu giọng, buông lời như trấn an:

“Ta chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi. Hắn đâu có ngốc đến mức không hiểu điều đó. Yên tâm đi, ta cũng không ngu ngốc đâu.”

Bởi hắn hiểu rất rõ: nếu thật sự dám nói ra câu kia, với tính cách của Giang Thính Huyền, e là hôm nay không chỉ thương thế nghiêm trọng, mà ngay cả tính mạng của hắn cũng khó giữ. Điểm này, Phục Thiên Lâm hoàn toàn thấu hiểu.

Thế nhưng, luồng khí băng chết tiệt ấy quả thực khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nếu đổi lại là Phục Thiên Lâm hắn, bị mỹ nữ xa lạ ngủ, khẳng định tâm tình thực vui sướng , thậm chí còn âm thầm mong chờ tái ngộ, xem đó như một cơ hội tình cờ để kết duyên. Làm sao sẽ như Giang Thính Huyền canh cánh trong lòng, người không biết còn tưởng hắn là tiểu cô nương bị chiếm tiện nghi.

Trong lòng không ngừng chửi thầm, Phục Thiên Lâm đành từ bỏ ý định kích thích đối thủ, dồn toàn bộ tâm sức vào việc phòng thủ.

Trước đó hắn vốn đã mang thương tích trong người, dù có “Vạn Túng Vân Bào” hỗ trợ nhưng dưới những đòn tấn công dồn dập, hắn cũng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

May mắn thay, mọi việc vẫn diễn ra đúng như hắn dự liệu.

Khi Giang Thính Huyền thi triển vài chiêu thức hiểm hóc, sắc mặt Tịch Linh U – người đang quan sát từ bên ngoài – liền tái xanh. Nàng mặc kệ sự bảo hộ của Lâm sư huynh mà lao nhanh đến. 

Chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, sắc mặt vị Lâm sư huynh kia chẳng tốt chút nào. Với mối tình giữa ba người bọn họ, hắn không có lấy một chút thiện cảm, thậm chí trong lòng còn âm thầm mong đợi bọn họ đánh nhau đến mức sống còn. Thế nhưng, Tịch Linh U lại nhất quyết không chịu đứng ngoài cuộc, cứ khăng khăng muốn đến gần.

Tịch Linh U khẽ run người, đôi mắt đã rưng rưng giờ đây ngập tràn thất vọng. Nàng cắn môi, ánh mắt lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Giang Thính Huyền như muốn níu kéo chút gì đó, nhưng đối phương lại chẳng hề ngoảnh lại lấy một lần.

“Giang sư huynh…… Đã có người yêu thích?”

Phục Thiên Lâm một chưởng bóp nát lưỡi dao băng màu xanh sắc bén vờn quanh bên người, ho nhẹ một tiếng, lau một chút máu tràn ra khóe môi.

“Tịch Linh sư muội, nếu Giang sư huynh thích người khác thì nên nói sớm, như vậy ngươi làm sao phải khổ sở chấp nhất?”

Hắn là ỷ vào Giang Thính Huyền trầm mặc ít lời, khinh thường giải thích cùng Tịch Linh U quan hệ giữa Giang Thính Huyền và Phó Điềm Điềm, cho nên mới dám nói như vậy.

Quả nhiên, Giang Thính Huyền không có tâm tư nói thêm gì cùng Tịch Linh U, bắt đầu từ lúc hắn hỏi Phục Thiên Lâm, sắc mặt của hắn liền vẫn luôn không tốt, giờ phút này nhìn thấy Tịch Linh U, nghe được lời nói u oán của nàng, Giang Thính Huyền lại chỉ lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Tịch Linh U lùi lại một bước, cuối cùng cũng không dám tiến thêm. Nàng khẽ siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu mà không hề hay biết.

Tịch Linh U và Lâm sư huynh đứng ở giữa, chắn hắn và Phục Thiên Lâm giao thủ.

Mượn cơ hội này, Phục Thiên Lâm thoáng thở dốc.

Tịch Linh U lại phảng phất giống như không nghe được âm thanh của Giang Thính Huyền, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn hắn, trong mắt đầy âm đạm và khổ sở.

Nàng khóc, “Nàng kia, chẳng lẽ còn tốt hơn so với ta sao? Ta thích sư huynh nhiều năm, sư huynh một chút cũng không nhìn thấy sao?”

Nàng thông thường đều là thuận lợi mọi bề, hôm nay có thể là tin tức ‘Giang Thính Huyền có nữ tử thích’ kích thích đến nàng, nàng mới đột nhiên nói trực tiếp như vậy.

Bên cạnh, ánh mắt Phục Thiên Lâm hơi mang thương tiếc cùng thâm tình, trong đầu lại phun trào cùng hệ thống: “Nàng rõ ràng đối với ta cũng có 45 điểm hảo cảm.”

Hắn đánh giá hảo cảm của Tịch Linh U đối với Giang Thính Huyền nhiều lắm cũng chỉ 65, nhưng lời nói ra phảng phất giống như phải đến 100 điểm, không hổ là nữ nhân Long Ngạo Thiên hắn nhìn trúng.

Ở khoảnh khắc Tịch Linh U ảm đạm, thê lương, Mặc Sĩ Tiên Vương bất ngờ bật cười trong thức hải của Phục Thiên Lâm, nói:

“Tiểu gia hoả, các ngươi đúng là tình cảm phong phú thật, bổn tọa năm đó đúng là nhạt nhẽo hơn rất nhiều.”

Phục Thiên Lâm lập tức nghe thấy âm thanh ấy, lại chẳng hề ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt đáp:

“Lão quái vật sống vạn năm như người thì biết gì về tình yêu? Nước chảy thành sông thì có gì lạ? Bổn thiếu chủ chưa từng thích tranh giành cướp đoạt.”

Mặc Sĩ Tiên Vương thoáng khựng lại một chút, rồi vẫn cười như thường:

“Nhưng cô gái nhỏ này rõ ràng không thích ngươi, nàng thích đối thủ của ngươi hơn.”

Hết Chương 47:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page