Danh sách chương

Bàn tay vươn đến của Giang Thính Huyền bị động tác của hắn ngăn cản, vị thần tử này đạp ở hư không bên hồ, đôi mắt như trăng lạnh thoáng chốc ngưng kết thành băng.

Phục Thiên Lâm ngày thường đã thích khiêu khích hắn, thứ hắn muốn vị sư đệ này tất nhiên sẽ chặn ngang một chân. Bình thường Giang Thính Huyền lười đến so đo cùng hắn ta, nhưng giờ phút này hắn hiển nhiên có chút lạnh lẽo.

Mặt hồ dưới chân nhanh chóng kết băng, hàn băng kia lan tràn ra phía ngoài, trong khoảnh khắc liền đóng băng hết phạm vi chung quanh.

Đôi mắt xinh đẹp như lưu li của Giang Thính Huyền không có chút cảm xúc nào, chỉ có một tia hờ hững như xem người chết.
“Ngươi muốn chết!”

Phục Thiên Lâm nháy mắt đã cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn.

Khí lạnh từ khối băng chết người này quả không hổ là từ một trong mười đại thiên kiêu tiên môn, cũng là thần tử duy nhất.

Hắn khẽ đưa tay che ngực, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lòng bàn tay khẽ nhếch, một luồng gió màu xanh nhạt âm thầm lan tỏa, không một tiếng động nhưng lại tràn ngập không gian, hóa giải hoàn toàn khí lạnh băng giá đang bao phủ.

Hắn bật cười nhẹ, nói:

– “Sư huynh tu thân bằng sức mạnh, một đóa Huyễn Liên này thì có ích gì? Nhường cho tiểu đệ chẳng phải cũng tốt sao?”

Giang Thính Huyền không đáp lại hắn.

Thật ra, đóa Cửu Cực Huyễn Liên này với Giang Thính Huyền cũng không có tác dụng quá lớn. Nhưng với vị ‘bèo nước gặp nhau’, sau khi làm chuyện trời không dung đất không tha với thần từ – rồi lặng lẽ bỏ trốn thì lại là chí bảo.

Phó Điềm Điềm cũng đang rơi vào tình cảnh khó xử. Giờ phút này, rất có thể nàng đang ẩn mình ở nơi tối tăm nào đó. Cây linh thực này đối với nàng có sức hấp dẫn cực kỳ lớn. Lúc trước khi Giang Thính Huyền rời đi, hắn đã không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vì thế lúc này cần một vật hấp dẫn đủ mạnh để nàng xuất hiện.

Cửu Cực Huyễn Liên — một món chí bảo ảo thuật, không thể nghi ngờ gì, chính là mồi nhử hoàn hảo nhất.

Phục Thiên Lâm thì lại chẳng nghĩ phức tạp đến thế. Hắn vốn luôn tuân thủ quy tắc “một mất một còn” với kẻ địch — không muốn cho đối thủ có được chỗ tốt. Lúc đầu hắn đoán Giang Thính Huyền nghĩ không khác mình là bao, nhưng sau hắn nhận ra đối phương muốn dùng bảo vật này làm mồi nhử để dụ Phó Điềm Điềm xuất hiện.

Nếu không hắn cướp đoạt bảo vật của người tu luyện ảo thuật để làm gì? Chẳng phải ý tưởng: dù phải hủy diệt cũng tuyệt đối không để kẻ khác có được, sao?

Ý tưởng của khối băng chết này thật âm u!

Không phải chỉ ngủ có một chút thôi sao? Mà lại muốn lấy mạng hắn? Đường đường là một đại nam nhân, vậy mà ngượng ngùng rối rắm như thế. Sớm biết vậy thì lúc ấy nên nhân lúc hắn còn chưa tỉnh tặng luôn cho hắn một nhát dao.

Trong lòng âm thầm chửi thề vài câu, Phục Thiên Lâm cũng không định từ bỏ cây linh thực này. Dù thế nào đi nữa, cây linh thực đó đối với thuật chi đạo của ảo thuật gia có giá trị vô cùng, vì vậy hôm nay hắn nhất định phải cướp lấy cho bằng được.

Cả hai đều vô cùng kiên định, nên vừa chạm mặt liền bắt đầu đại chiến.

Bên cạnh, những người khác đứng xem thì có chút bị mê hoặc.

Chủ tịch Chư Thiên Môn cũng phải kinh ngạc:

“Giang sư huynh và Phục Thiên sư đệ tuy rằng bình thường không hợp nhau, nhưng trong bí cảnh này còn có rất nhiều khu vực chưa được thăm dò đến. Nếu thật sự muốn cạnh tranh, cũng đâu cần phải giành nhau đến mức này chỉ vì một cây huyễn liên?”

Một người khác cũng lên tiếng phụ họa:

“Phải rồi, Giang sư huynh và Phục Thiên sư đệ vốn chưa từng tu luyện ảo thuật chi đạo mà.”

“Cũng chưa từng nghe nói họ có giao tình gì với đệ tử nào trong Huyễn Thiên Môn.”

“Đệ tử Thiên Cực Tông vốn nổi tiếng kiêu ngạo, theo ta thấy thì chuyện này cũng không có gì là lạ cả.”

Câu nói này được thốt ra từ chính Lâm sư huynh của Tịch Linh Tông.

Hai người đang đánh nhau trước mắt, một kẻ thì mặt dày dụ dỗ sư muội nhà người ta, kẻ còn lại thì cao cao tại thượng, khiến sư muội hắn chết mê chết mệt— tóm lại chẳng ai tốt đẹp gì cả.

Thế nhưng, Tịch Linh U lại nhìn hai người ấy với ánh mắt lo lắng, nhẹ nhàng nói tới:

“Hai vị sư huynh, ngàn vạn lần đừng để bị thương đấy.”

Trong khi đám người xung quanh đang bàn tán, Phục Thiên Lâm và Giang Thính Huyền dường như chẳng nghe thấy gì. Phục Thiên Lâm thì cực kỳ cảnh giác, sẵn sàng nghênh chiến, chỉ chờ tìm được cơ hội là đoạt bảo vật về tay.

Hết Chương 44: Tranh giành Cửu Cực Huyễn Liên.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page