Danh sách chương

Lời hắn nói khiến không ít người nhíu mày, ánh mắt Lâm sư huynh càng trở nên âm trầm, như dậy sóng trong tĩnh lặng…

Lâm sư huynh thậm chí còn lạnh giọng hỏi:

“Ý ngươi là định bỏ mặc mọi chuyện?”

Phục Thiên Lâm đáp không chút do dự:

“Không sai.”

Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt không thèm liếc đến cây linh thụ nữa. Rồi như không muốn phí thêm thời gian, hắn quay sang gọi một tiếng với đệ tử dưới trướng:

“Chúng ta tiếp tục đi.”

Lâm sư huynh ban đầu định cất lời châm chọc vài câu, nhưng ngay khi thấy Giang Thính Huyền đã sải bước đuổi theo Phục Thiên Lâm, hắn cũng chỉ có thể im lặng. Giang Thính Huyền hành động dứt khoát, rõ ràng đã mất kiên nhẫn với những cuộc tranh cãi vô nghĩa, liền rời đi mà không hề do dự.

Thấy vậy, toàn bộ đệ tử của Thiên Cực tông cũng lập tức rút lui, không ai do dự, từng người nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, hướng thẳng về phía trước.

Các vị chưởng môn còn lại không khỏi liếc nhìn nhau đầy bối rối. Chưởng môn Chu Thiên môn khẽ cau mày, khó xử nói:

“‘Huyết Kim Lăng Tiêu’ chính là một bảo vật hiếm có khó tìm, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao?”

“Phục Thiên sư đệ, đi thôi. Giang sư huynh từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn, nếu đã quyết định như vậy thì chúng ta cũng không thể cứ mãi ở lại đây. Bí cảnh phía trước còn lớn như thế, biết đâu còn cơ hội tìm được thứ gì tốt hơn.”

Thủ tịch Thiên Huyền tông sau một hồi trầm ngâm cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.

Ngoại trừ Lâm sư huynh vẫn tỏ vẻ không cam lòng, những vị sư huynh khác thì lập tức dẫn đệ tử đuổi theo đội ngũ Thiên Cực tông.

Chỉ trong chưa đầy mười lăm phút, khi họ đến điểm hội họp thì bắt gặp Phục Thiên Lâm và Giang Thính Huyền đang chăm chú nhìn vào một hồ nước gần đó.

Hồ nước ấy rất sâu, màu nước xanh đậm, ở giữa mặt hồ là một đóa sen kim sắc rực rỡ.

Đóa sen này trông hết sức kỳ lạ. Ban đầu nhìn như chỉ có hai tầng cánh, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy có ba, rồi bốn tầng. Kỳ lạ hơn, mỗi lần liếc nhìn, hình dáng các tầng cánh lại khác biệt, không lần nào giống nhau.

Thủ tịch Thiên Huyền tông vừa nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra loài hoa sen này

“Cửu Cực Huyễn Liên, bí cảnh này thế nhưng còn có thứ tốt bậc này.”

Cây hoa sen này giá trị không hề thấp hơn so với cây ‘Huyết Kim Lăng Tiêu’ vừa rồi, thậm chí còn cao hơn một ít, nhưng bởi vì trong đội ngũ không có tu giả tu tập ảo thuật, nên bọn họ không có kích động như trước.

Thủ tịch Chu Thiên môn thậm chí vui đùa nói:

“Đóa hoa sen này nếu đưa đến Huyễn Thiên môn, chỉ sợ cũng đủ để mời chưởng giáo bọn họ ra tay một lần, đáng tiếc chúng ta đều không tu ảo thuật.”

Các vị sư huynh tùy ý nói hai câu, rất nhanh phát hiện hai vị Thiên Cực tông lại không có ra tiếng.

Giang Thính Huyền tu chính là bí thuật hệ băng, Phục Thiên Lâm tu chính là bí thuật hệ phong, nhưng giờ phút này bọn họ đều nhìn chăm chú vào đóa hoa sen kim sắc kia, giống như có ý tứ muốn đoạt lấy.

Phục Thiên Lâm trộm liếc mắt nhìn vị bên cạnh một cái, khẽ nhíu mày. Hắn muốn cướp lấy vì Phó Điềm Điềm, Giang Thính Huyền cũng nhìn chăm chăm làm gì?

Nhưng không đợi hắn mở miệng, thân tử sắc mặt lạnh băng luôn luôn trầm mặc, ít nói, đột nhiên nói:

“Vật ấy về ta, các vật sau này đều thuộc về các ngươi.”

Thực lực của hắn là có một không hai trong đám thiên kiêu, nếu hắn tưởng cướp lấy, những người khác dù có tâm cũng vô lực, huống chi là một gốc cây linh vật ảo thuật.

Không ai mở miệng phản bác.

Giang Thính Huyền thả người dao đi, khó khăn lắm mới tới gần bên hồ, liền thấy từng vòng gợn sóng nổi lên, từ góc độ của những người khác xem chỉ cảm thấy có vô số đồ án mỹ lệ hiện ra, nhưng thân là người ở trong đó tất nhiên đã lâm vào ảo cảnh thật mạnh.

Trên mặt thân tử không có chút nào dao động, lòng bàn tay của hắn lan tràn quang mang, ngưng kết ra một trường kiếm bằng màu xanh, một kiếm ngang trời, ảo cảnh mỹ lệ liền tầng tầng phá vỡ, tan rã vào vô hình.

Chỉ một cái chớp mắt, hắn liền đến gần cây ‘Cửu Cực Huyền Liên’ kia.

Phục Thiên Lâm chậm một bước, sắc mặt có chút khó chịu, rất nhanh cũng bay đi. Ở khi Giang Thính Huyền tưởng duỗi tay hái, đầu ngón tay hắn hơi bấm, vài đạo lưỡi dao gió ngang trời, tùy theo dựng lên còn có âm thanh có chút cao của hắn:

“Giang sư huynh sao lại gấp như vậy? Huyền Liên này thần dị vô cùng, tiểu đệ cũng muốn cướp lấy một đóa, hay sư huynh nhường cho ta đi, được không?”

(56)

 

 

Hết Chương 43.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page