Trong lòng Trần Đình Vũ cũng không khỏi tự trách. Hắn chẳng thể bảo vệ được ai, chỉ có thể cúi đầu cam chịu nỗi bất lực.
Phục Thiên Lâm xua tay, lạnh nhạt đáp:
“Chỉ là chút thương tích ngoài da, không cần nhắc lại. Các ngươi đừng quá để tâm.”
Dứt lời, hắn rảo bước rời đi, chẳng ngoảnh đầu. Ánh mắt hướng thẳng về phía cây Huyết Kim Lăng Tiêu đang tỏa ra ánh sáng mờ mịt nơi xa. Từng bước chân kiên quyết, như thể chẳng chút lưu luyến.
Mạc Thanh Lệnh lùi về, đứng cạnh Trần Đình Vũ. Trong lòng hắn, cảm giác tội lỗi và đau xót như từng đợt sóng dâng trào không dứt. Không ai để ý, dưới chân hắn, một làn hắc khí mơ hồ lặng lẽ trườn tới, uốn lượn như rắn độc.
Trong lúc hắn còn đang đắm chìm trong nỗi tự trách, một âm thanh lạ bỗng vang lên trong đầu — thấp thoáng, như tiếng ma thì thầm giữa màn đêm:
“Ngươi hối hận sao? Vì ngươi mà sư huynh bị thương đến nỗi suýt bỏ mạng…”
Toàn thân Mạc Thanh Lệnh chấn động, chưa kịp phản ứng, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên:
“Ngươi có thể dùng linh thức để hồi đáp. Không ai nghe thấy, chỉ có ta và ngươi thôi.”
Cảm giác kỳ dị ấy khiến hắn cảnh giác. Một lúc sau, hắn mới trấn định lại, dùng tâm niệm hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Ta là… ma.”
“Ma…”
Tâm trí Mạc Thanh Lệnh chấn động. Chữ “ma” ấy chẳng khác gì tiếng sấm vang giữa đêm khuya. Tiên và ma, chính và tà — là hai đường đối lập từ ngàn đời nay.
Hắn muốn truyền âm báo cho mọi người, nhưng còn chưa kịp cất lời, âm thanh kia lại vang lên, như có thể đọc được tâm can hắn:
“Ngươi không muốn mạnh mẽ sao? Không muốn bảo vệ người mình quý trọng à? Hay ngươi đã quen sống trong sự bảo bọc, quen trốn sau lưng người khác rồi?”
“Trong bí cảnh này, hiểm họa rình rập khắp nơi. Nếu ngươi vẫn cứ yếu đuối như hiện tại, thì người sư huynh ấy… rồi cũng sẽ vì bảo vệ ngươi mà bỏ mạng. Nhưng có lẽ… ngươi cũng chẳng để tâm đến điều đó đâu, phải không?”
Mạc Thanh Lệnh nghẹn lời. Trong đầu hắn, những hình ảnh lướt qua như ác mộng: sư huynh phun máu ngã xuống, ánh mắt kiên định đến tột cùng trước khi ngất đi, máu loang cả tà áo…
“Ma thì sao? Tiên thì sao? Chỉ cần có được sức mạnh, đạt được điều tâm ngươi mong muốn — thì chút đánh đổi ấy… có đáng là gì? Hay ngươi thật sự có thể nhìn người thân của mình chết trước mắt, chỉ vì mình quá yếu?”
Tiếng cười vang lên, tràn ngập vẻ chế giễu và mơ hồ đầy dụ hoặc, khiến Mạc Thanh Lệnh bất giác cảm thấy bối rối, vội vàng lên tiếng:
“Ân tình của sư huynh, ta suốt đời không dám quên. Nhưng… dù kiến thức có hạn, ta cũng hiểu rằng ‘ma’ không phải là thứ tốt lành gì. Huống hồ, chẳng phải có kẻ đang cố ý mượn tay ta để đối phó với Phục Thiên sư huynh hay sao?”
Một tràng cười lớn đáp lại:
“Ha ha ha… Ngươi đúng là tự đề cao bản thân quá mức.”
Tiếng cười im bặt, giọng nói trở nên lạnh lùng, đầy khinh miệt:
“Ta chỉ cảm thấy ngươi đáng thương nên mới nhắc nhở một chút. Ngoại trừ vận mệnh thấp hèn kia, ngươi chẳng có gì khiến ta phải bận tâm cả. Ngươi muốn tin hay không cũng được. Trong nhóm người đang dò xét bí mật của các ngươi, có vô số kẻ đang âm thầm chờ đợi ta xuất hiện.”
Không phải mỗi người đều sẽ để ý lực lượng chính – tà, Mạc Thanh Lệnh cũng minh bạch. Chỉ là hắn chưa từng trải qua sự tình như vậy
huống hồ Thiên Cực tông là tiên môn chính đạo hàng đầu, nếu hắn nhắc lên quan hệ cùng ‘ma’, Phục Thiên sư huynh sẽ xem hắn như thế nào? Trần sư huynh sẽ xem hắn như thế nào? Nếu ngày sau bại lộ, hắn…… Còn có thể tiếp tục ở trong tông môn hay không?
“Thôi, xem ra ngươi không phải người có duyên mà bổn tọa muốn tìm.”
Âm thanh kia đột nhiên yếu đi xuống, giống như sắp rời đi.
Mạc Thanh Lệnh hô hấp cứng lại, Trần sư huynh bên người còn canh cánh trong lòng đối với sự tình trước kia, giờ phút này đụng thấp giọng nói: “Sư đệ, tương lai ta nhất định phải lợi hại giống như Phục Thiên sư huynh, mới có thể báo đáp ân cứu mạng của sư huynh.”
Tuy rằng hai người đồng bệnh tương liên, nhưng hắn trước nay đều biết, hắn và Trần sư huynh không giống nhau, Trần sư huynh rồi sẽ có một ngày bay xa vạn dặm, tiến vào nội môn Thiên Cực tông thậm chí hàng ngũ bí truyền, sóng vai cùng Phục Thiên sư huynh bọn họ, mà hắn tựa như một con thiêu thân đáng thương, dù cho dùng hết toàn lực phát hoả, cũng chỉ có thể yên lặng ngã xuống bên cạnh ánh lửa.
Hắn và Trần sư huynh là hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng tu giả sao có thể cam tâm bình thường? Ngay cả người không quan trọng như hắn cũng có nguyện vọng muốn đạt thành, muốn trở thành kẻ mạnh, Trần sư huynh đối xử với hắn thực tốt, nhưng hắn không muốn làm phụ thuộc của người khác, không nghĩ chỉ ở một bên nhìn hâm mộ, không nghĩ Phục Thiên sư huynh vì hắn mà bị thương, không nghĩ trở thành trói buộc của mọi người.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim nhé
4 tháng