Chương 1: Phục Thiên Lâm (1)
13/04/2025
Chương 2: Phục Thiên Lâm (2)
13/04/2025
Chương 3: Phục Thiên Lâm (3)
13/04/2025
Chương 4: Phục Thiên Lâm (4)
13/04/2025
Chương 5: Thiên mệnh chi tử (1)
13/04/2025
Chương 6: Thiên mệnh chi tử (2)
13/04/2025
Chương 7: Ảo mộng
13/04/2025
Chương 8: Phó Điềm Điềm
13/04/2025
Chương 9:
13/04/2025
Chương 10:
13/04/2025
Chương 11:
13/04/2025
Chương 12:
13/04/2025
Chương 13:
13/04/2025
Chương 14:
13/04/2025
Chương 15:
13/04/2025
Chương 16:
13/04/2025
Chương 17:
13/04/2025
Chương 18:
13/04/2025
Chương 19:
13/04/2025
Chương 20:
13/04/2025
Chương 21:
13/04/2025
Chương 22:
13/04/2025
Chương 23
13/04/2025
Chương 24:
13/04/2025
Chương 25
13/04/2025
Chương 26
13/04/2025
Chương 27:
13/04/2025
Chương 28
13/04/2025
Chương 29:
13/04/2025
Chương 30: Cháy nhà mới ra mặt chuột
13/04/2025
Chương 31: Đoạt xá
13/04/2025
Chương 32:
13/04/2025
Chương 33: Song tu
13/04/2025
Chương 34: Giang Thính Huyền rối rắm
13/04/2025
Chương 35:
13/04/2025
Chương 36:
13/04/2025
Chương 37:
13/04/2025
Chương 38:
13/04/2025
Chương 39:
14/04/2025
Chương 40:
14/04/2025
Chương 41
14/04/2025
Chương 42
14/04/2025
Chương 43
14/04/2025
Chương 44: Tranh giành Cửu Cực Huyễn Liên
15/04/2025
Chương 45: Phó Điềm Điềm ở đâu?
15/04/2025
Chương 46: Phó Điềm Điềm ở đâu? (2)
15/04/2025
Chương 47:
15/04/2025
Chương 48: Tư tưởng tình yêu rối rắm của Long Ngạo Thiên
16/04/2025
Chương 49: Giằng co
18/04/2025
Chương 50:
19/04/2025
Chương 51:
19/04/2025
Chương 52: Mặc Sĩ Ngọc
22/04/2025
Chương 53: Sư huynh tốt nhất thế gian
23/04/2025
Chương 54:
24/04/2025
Chương 55: Nàng là tán tu
25/04/2025
Chương 56:
26/04/2025
Chương 57: Rừng Hồng Phong
27/04/2025
Chương 58: Gặp mặt
29/04/2025
Chương 59:
30/04/2025
Chương 39: Đỡ một đòn
Một người khác lên tiếng phản bác:
“Nhưng từ nãy đến giờ chúng ta cũng đã vượt qua không ít chỗ hiểm trở để thu thập bảo vật, có gì đáng ngại đâu?”
Lúc này, một đệ tử đứng bên cạnh lên tiếng bổ sung:
“Cũng chính vì điều đó mà có người cho rằng vị tiền bối sáng lập bí cảnh này không phải là kẻ máu lạnh tàn nhẫn. Có lẽ ông ấy để lại con đường này là có ý định ban ơn cho hậu nhân.”
Phục Thiên Lâm nghe vậy chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì thêm. Hắn bước thẳng tới gần cây Huyết Kim Lăng Tiêu, giơ tay chém thẳng một đạo lưỡi dao gió về phía trước.
Ngay khi mọi người còn đang lo lắng hắn sẽ phá hủy cây Huyết Kim Lăng Tiêu, thì bất ngờ một khe không gian mỏng như sợi chỉ nghiêng từ phía trên xuất hiện, tràn xuống với ánh sáng đen nhạt. Luồng năng lượng đó bao phủ lưỡi dao gió màu xanh lam, rồi lan rộng xuống phía dưới
như muốn nuốt chửng tất cả.
Lâm sư huynh trông thấy, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt hét lớn:
“Trốn mau!”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, những người khác đã lập tức phản ứng, nhanh chóng dịch chuyển, tránh xa phạm vi khe nứt đang lan đến.
Trong đám người, Thiên Mệnh Chi Tử cũng nhanh trí kéo theo sư đệ thân thiết của mình tránh khỏi nguy hiểm. May mắn thay, dù khe nứt gần như lan đến sát chỗ hắn, nhưng cuối cùng cũng dừng lại, không lan rộng thêm nữa.
Tuy vậy, Mạc Thanh Lệnh lại không may mắn như vậy. Dù được người bên cạnh kéo theo, nhưng vận khí lại không tốt, hắn vừa hay đứng ngay sát rìa khe nứt. Đúng lúc khe không gian lan đến, nó đã chạm vào hắn…
Bên cạnh hắn là Trần Đình Vũ, chỉ là một đệ tử ngoại môn, tu vi thấp kém, lại là người thân cận nhất của hắn. Dù Phục Thiên Lâm có ra lệnh, nhưng liệu có ai cứu kịp?
Mạc Thanh Lệnh trợn mắt nhìn đạo màu đen kia tiến sát, trong lòng như có ảo giác thân thể bị cắt làm đôi.
Bên cạnh, Trần Đình Vũ kinh hãi hét lên:
“Sư đệ!”
Phục Thiên Lâm lúc này đã đến nơi an toàn, nhíu mày nhìn khe không gian.
Hắn vốn nghĩ đi cùng Thiên Mệnh Chi Tử thì ít ra Mạc Thanh Lệnh cũng sẽ an toàn hơn các đệ tử nội môn khác. Nào ngờ khe nứt lan tới đúng phần ba đội hình – nơi có Mạc Thanh Lệnh. Đây là xui xẻo hay là gì?
Dù là gì đi nữa, hắn cũng không thể để Mạc Thanh Lệnh chết ở đây. Nếu Thiên Mệnh Chi Tử bị hắc hóa, thì tiểu đệ vừa mới nhận cũng sẽ tan biến.
Phục Thiên Lâm hơi mím môi, lập tức dịch chuyển.
Vì khoảng cách giữa hắn và Mạc Thanh Lệnh không quá xa, khi thấy khe nứt đã áp sát đến vai đối phương, hắn cau mày, toàn lực di chuyển, đổi vị trí của cả hai.
Ngay lúc đó, phần đuôi của đạo màu đen sắc bén chém ngang lưng hắn. Phục Thiên Lâm lập tức phun ra một ngụm máu, thân hình loạng choạng bay về phía sau…
Một tiếng gọi đầy lo lắng vang lên bên tai Mạc Thanh Lệnh:
“Sư huynh!”
Chưa kịp định thần, mặt đất dưới chân đột ngột rung chuyển. Một khe nứt lớn xé toạc mặt đất, nuốt chửng cả vùng đất trước mắt.
May thay, đoàn người đã có chuẩn bị từ trước, phần lớn chỉ bị thương nhẹ. Chỉ riêng Phục Thiên Lâm là bị thương nặng, mà nguyên nhân… là vì hắn đã thay Mạc Thanh Lệnh hứng một đòn.
Vốn dĩ chỉ định giả vờ bị thương để che mắt người ngoài, nào ngờ diễn quá nhập tâm, đến mức ngay cả bản thân cũng bị tổn hại thật sự.
May mà hắn có mang theo pháp bảo hộ thân, tuy bị thương phun máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn. Dẫu vậy, đã diễn thì phải diễn cho trọn, hắn đành tiếp tục giả vờ yếu nhược.
Sau khi tình thế ổn định, Mạc Thanh Lệnh siết chặt nắm tay, vành mắt đỏ hoe, lời nói nghẹn ngào:
“Sư huynh… là đệ sai rồi… Tất cả đều do đệ… xin huynh tha thứ…”
Giọng nói chùng xuống, câu từ rối loạn, như không biết phải diễn đạt nỗi day dứt trong lòng ra sao. Nước mắt đã trực trào.
Phục Thiên Lâm khẽ ho khan, lau đi vết máu nơi khóe môi, chậm rãi đứng dậy. Hắn cất lời, giọng tuy bình thản nhưng uy nghiêm lạ thường:
“Nam nhi trên đường tu đạo, sao có thể dễ dàng rơi lệ? Trong bí cảnh, hung hiểm là điều chẳng thể tránh. Muốn sống sót, chỉ có một con đường — mạnh hơn nữa. Thực lực mới là thứ quyết định sinh tử.”
Dù lời nói mạnh mẽ, nhưng Mạc Thanh Lệnh vẫn cảm thấy vô cùng áy náy. Hắn biết rõ, nếu không phải vì chính mình, sư huynh đã chẳng phải chịu thương tổn như vậy.
Lúc này, Trần Đình Vũ bước đến gần, thần sắc nặng nề. Hắn cúi đầu nói:
“Tạ ơn sư huynh… đã cứu Mạc sư đệ một mạng.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim nhé
1 tháng