Danh sách chương

Mặc Sĩ Tiên Vương nghĩ lại kẻ đối đầu của chính mình năm đó một chút, cảm thấy chính mình không làm được sự tình ‘đánh nhau’ cùng đối thủ một mất một còn.

Phục Thiên Lâm trước đó cũng chỉ là tùy ý nhớ tới, cũng không muốn nói tiếp đề tài này, thấy Mặc Sĩ Tiên Vương nói như vậy, hắn lại lần nữa không kiên nhẫn nói: “Đối với ngươi hữu dụng là được, đừng nhiều lời, ngươi rốt cuộc có biết bí ẩn nơi này không? Đừng lãng phí thời gian của ta.”

“Tu giả tu tâm, nhóc con, ngươi quá nôn nóng.”

Mặc Sĩ Tiên Vương chậm rì rì nói một câu, ở trước khi Phục Thiên Lâm tức giận tiếp tục nói: “Bí cảnh này đó là vì ta mà đúc ra, ngươi nói bổn tọa có biết không?”

“Đây là bí cảnh của Tiên tộc sao?” Phục Thiên Lâm nhíu mày.

“Tự nhiên không phải.”

Tiếng cười ôn hòa của Mặc Sĩ Tiên Vương giống như nhiễm một chút tà dị: “Một địa phương phong ấn ‘ Ma Vương ’, như thế nào sẽ là bí cảnh Tiên tộc?”

“Ma Vương?”

“Bổn tọa tự phản bội ra……”

“Dừng lại!.”

Phục Thiên Lâm vô vị nói: “Ta đối với các truyền thuyết không phải về chính ta thì đều không có hứng thú, ngươi nói thẳng trọng điểm đi.”

Bị đánh gãy kể chuyện, Mặc Sĩ Tiên Vương giống như có chút bất đắc dĩ, hắn than nhỏ một tiếng, âm thanh vẫn ôn hòa như cũ: “Nơi này không phải là bí cảnh Tiên tộc, mà là một ngôi mộ, là ngôi mộ Tiên tộc chế tạo cho bổn tọa, những gì trước đó các ngươi chứng kiến chỉ là một phần nhỏ của bí cảnh này.”

“Có bảo bối không?”

“Đương nhiên, bổn tọa năm đó chính là cấp bậc tiên vương, nơi này có không ít ‘ vật bồi táng ’ của bổn tọa.”

“Đen đủi.”

Phục Thiên Lâm trước mặt hắn ‘ phun ’ một câu, mới nói: “Nói vị trí cho ta.”

Nhưng lúc này, Mặc Sĩ Tiên Vương lại không có hiền lành mà trả lời nàng.

Tươi cười của vị tiền bối không biết là tiên vương hay là Ma Vương này giống như nhiễm một chút u ám, âm thanh trở nên rất thấp, nhiều một loại ý vị không nói nên lời, “Nhóc con, không bằng chúng ta làm một giao……”

Hắn còn chưa nói xong, ánh mắt Phục Thiên Lâm đột nhiên hơi sáng, ngay lập tức lao đi, ở bên cạnh một khe hắc ám ôm lấy eo Tịch Linh U, mang nàng rời khỏi nguy hiểm.

Ở trong sắc mặt ửng đỏ lại cảm kích của đối phương, hắn rất là ôn nhu trấn an một trận, lại hưởng thụ ánh mắt ái mộ của các nữ tử khác, mới quay đầu hỏi Mặc Sĩ Tiên Vương: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Tiên vương tiền bối trầm mặc nửa ngày, đột nhiên khôi phục ngữ điệu ôn hòa: “Không có gì.”

Hắn ha hả cười nói: “Bổn tọa tự thấy không bằng.”

 

“Vậy ngươi có biết vị trí của bảo vật không?”

Phục Thiên Lâm cũng thuận miệng hỏi, không để bụng trước đó hắn ta đã nói gì, hắn chủ yếu vẫn là quan tâm kỳ ngộ và bảo vật.

Mặc Sĩ Tiên Vương có vẻ ôn hòa: “Không biết, ta sao có thể biết vị trí của bảo vật được?”

“Nhưng ngươi vừa rồi hình như nói cái gì……” Phục Thiên Lâm tổng cảm thấy một câu trước hắn ta giống như là biết.

 

“Đại khái là ngươi nghe lầm đi.”

Ngữ khí Mặc Sĩ Tiên Vương không có chút nào sơ hở: “Ta chỉ là một tù nhân, sao có thể  việc gì cũng biết? Nhóc con, ngươi lợi hại như vậy, tự đi thăm dò đi.”

Nói xong một câu này, hắn liền lâm vào lặng im.

Phục Thiên Lâm lại hỏi thêm một câu, đợi mấy tức cũng không thấy hắn trả lời, liền cả giận nói: “Ta chỉ cùng sư muội thân cận trong chốc lát, như thế nào? Ngươi đã sống vạn năm, chưa từng thân cận cùng nữ nhân sao? Thật là không thể hiểu được, ghen ghét bổn thủ tịch cứ việc nói thẳng, làm bộ làm tịch cái gì!”

Hung hăng mắng Mặc Sĩ Tiên Vương vài câu, Phục Thiên Lâm sau đó mới hạ được lửa giận trong lòng, đặt lực chú ý tới thế giới hiện thực.

Hắn vừa rồi cứu Tịch Linh U, vị đại tiểu thư này liền đi theo bên người hắn, dẫn tới ánh mắt vị thủ tịch sư huynh Tịch Linh tông xem hắn có chút đen tối —— Tịch Linh tông lại không phải không có cường giả, vốn cũng là các tông tự quét tuyết trước cửa, lại bị Phục Thiên Lâm chặn ngang một chân, làm ra tư thái anh hùng cứu mỹ nhân.

Tuy mọi người đã sớm biết Phục Thiên Lâm của Thiên Cực tông là bộ dáng bừa bãi gì, giờ phút này cũng không ngại ở trong lòng chửi thầm hai câu, ngay cả thiên kiêu của Hợp Hoan tông cũng không có tà tứ như vậy.

Phục Thiên Lâm hưởng thụ ánh mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người lại vẫn vân đạm phong khinh, buông ánh mắt xuống nói chuyện cùng sư muội.

“Nơi này nguy hiểm, sư muội nhớ phải để ý.”

“Có Phục Thiên sư huynh ở đây, U Nhi không sợ.”

Hết Chương 37:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page