Danh sách chương

Chương 1: Phục Thiên Lâm (1)

13/04/2025

Chương 2: Phục Thiên Lâm (2)

13/04/2025

Chương 3: Phục Thiên Lâm (3)

13/04/2025

Chương 4: Phục Thiên Lâm (4)

13/04/2025

Chương 5: Thiên mệnh chi tử (1)

13/04/2025

Chương 6: Thiên mệnh chi tử (2)

13/04/2025

Chương 7: Ảo mộng

13/04/2025

Chương 8: Phó Điềm Điềm

13/04/2025

Chương 9:

13/04/2025

Chương 10:

13/04/2025

Chương 11:

13/04/2025

Chương 12:

13/04/2025

Chương 13:

13/04/2025

Chương 14:

13/04/2025

Chương 15:

13/04/2025

Chương 16:

13/04/2025

Chương 17:

13/04/2025

Chương 18: 

13/04/2025

Chương 19:

13/04/2025

Chương 20: 

13/04/2025

Chương 21:

13/04/2025

Chương 22:

13/04/2025

Chương 23

13/04/2025

Chương 24:

13/04/2025

Chương 25

13/04/2025

Chương 26

13/04/2025

Chương 27:

13/04/2025

Chương 28

13/04/2025

Chương 29:

13/04/2025

Chương 30: Cháy nhà mới ra mặt chuột

13/04/2025

Chương 31: Đoạt xá

13/04/2025

Chương 32:

13/04/2025

Chương 33: Song tu

13/04/2025

Chương 34: Giang Thính Huyền rối rắm

13/04/2025

Chương 35:

13/04/2025

Chương 36:

13/04/2025

Chương 37:

13/04/2025

Chương 38:

13/04/2025

Chương 39:

14/04/2025

Chương 40:

14/04/2025

Chương 41

14/04/2025

Chương 42

14/04/2025

Chương 43

14/04/2025

Chương 44: Tranh giành Cửu Cực Huyễn Liên

15/04/2025

Chương 45: Phó Điềm Điềm ở đâu?

15/04/2025

Chương 46: Phó Điềm Điềm ở đâu? (2)

15/04/2025

Chương 47:

15/04/2025

Chương 48: Tư tưởng tình yêu rối rắm của Long Ngạo Thiên

16/04/2025

Sau khi cải nam trang bị tử địch yêu thầm

Chương 2: Phục Thiên Lâm (2)

Chương trước

Chương sau

Một câu khách khí vừa rồi, giống như đã là toàn bộ ôn hòa của hắn.

Tươi cười vui sướng của Tịch Linh U hơi cứng lại, cũng không dám làm càn, chỉ nhấp môi, mang theo chút mất mát nói: “Vậy lần sau U Nhi lại đến bái phỏng sư huynh.”

Giang Thính Huyền khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn như cũ không hề rung động.

Ý cười của Tịch Linh U cứng lại hơn rất nhiều, liếc mắt nhìn hắn và Phục Thiên Lâm một cái, xoay người nói chuyện cùng với những người khác.

Thấy vị thiên chi kiều nữ này mất mát, khóe môi Phục Thiên Lâm hơi cong.

Hắn giờ phút này đã trở lại trên vị trí —— do hai người xuất thân từ cùng một tông, hắn liền ngồi ở bên cạnh Giang Thính Huyền.

Sau khi Tịch Linh U rời đi, hắn nghiêng người tới gần Giang Thính Huyền, góc áo thêu hoa văn đám mây rũ trên mặt đất, hắn lại không chút nào để ý, chỉ dựa vào trên tay vịn ghế, trong cổ họng tràn ra vài tiếng cười nhẹ.

“Sư huynh, nữ nhân là dùng để sủng ái, huynh lạnh nhạt như vậy, sao có thể thắng được trái tim của mỹ nhân?”

Giang Thính Huyền đảo qua khuôn mặt ghé sát vào của hắn, thấy trong mắt hắn hơi mang tươi cười tà khí, khuôn mặt lại trước sau như một lạnh nhạt, xa cách, mang theo cao cao tại thượng không dung ngỗ nghịch.

Hắn cũng chưa nói cái gì, càng không có nhiều liếc Phục Thiên Lâm một cái.

Vì thế Phục Thiên Lâm tiếp tục mở miệng.

“Huynh và ta đều là sư huynh đệ, sư huynh không nâng đỡ tiểu đệ liền thôi, sao lại lạnh nhạt như thế? Trước mặt người bên ngoài chẳng phải khiến họ nhìn chê cười hay sao?”

Tuy nói như vậy, nhưng hắn hiển nhiên cũng không có ý tứ cùng Giang Thính Huyền ‘huynh hữu đệ cung’, thấy Giang Thính Huyền không nói gì, Phục Thiên Lâm khẽ cười một tiếng, rũ nếp uốn góc tay áo, thu hồi thân hình, ngữ khí lãnh đạm: “Thật muốn nhìn xem đến một ngày, Tịch Linh U gả cho ta, trên khuôn mặt vạn năm bất biến này của huynh sẽ là ảo não như thế nào, hối hận như thế nào, nghĩ đến hẳn rất thú vị.”

(*) Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.

Giang Thính Huyền nhìn phía trước, trong mắt vẫn là hàn băng vạn năm không tan, chỉ có một vài đệ tử bí truyền đi theo bên người hắn vẻ mặt lộ ra dị sắc, lại không dám biểu hiện ra ngoài.

Phục Thiên Lâm đối với việc hắn không đáp lại khiêu khích đã tập mãi thành thói quen, cũng không thèm để ý, thưởng thức ánh mắt lãnh đạm của vị thần tử này trong chốc lát, hắn mới cảm thấy mỹ mãn dịch tầm mắt đi, ở trong đầu dò hỏi hệ thống: “Thiên mệnh chi tử thế nào rồi?”

(*) Thiên mệnh chi tử: Con của trời

Giống như mỗi một người xuyên việt đều có bàn tay vàng, bàn tay vàng của Phục Thiên Lâm chính là hệ thống, hệ thống của hắn tên là ‘ hệ thống đào tạo Long Ngạo Thiên ’.

Xem tên đoán nghĩa, hắn sắp sửa áp mọi thiên kiêu ở thời đại này.

Hiện tại có hai chướng ngại vật, một người là thiên mệnh chi tử. Một người còn lại chính là địch nhân cuối cùng của thiên mệnh chi tử, là thần nhị đại, sinh ra đã cao quý, thiên tư tuyệt thế, cao cao tại thượng.

Không giống nhau chính là thiên mệnh chi tử hiện giờ vẫn chỉ là một tiểu tử chưa nổi tiếng, Giang Thính Huyền lại đã là thần tử Thiên Cực tông, được công nhận là thiên kiêu đứng đầu mười tông tiên môn.

Đây sẽ là trở ngại lớn nhất của hắn.

Ánh mắt Phục Thiên Lâm hơi ám, nghe thấy hệ thống bình tĩnh nói: “Hôm nay là đại bỉ của đệ tử ngoại môn Thiên Cực tông, thiên mệnh chi tử xếp hạng thứ hai từ dưới lên, vô duyên với nội môn.”

Thân phận của đệ tử Thiên Cực tông từ thấp đến cao phân biệt là: tạp dịch, ngoại môn, nội môn, bí truyền, thần tử.

Trong đó, đệ tử tạp dịch phụ trách toàn bộ cuộc sống áo cơm hàng ngày của tông môn, từ trình độ nào đó đi lên nói, càng giống nô bộc mà không phải đệ tử, ở ngoại môn chính là cấp thấp kém nhất.

Xếp thứ hai đếm ngược trong đệ tử ngoại môn, có thể nói thiên mệnh chi tử cách ngày bị giáng cấp thành đệ tử tạp dịch đã không xa.

Nhưng Phục Thiên Lâm đối với việc này thực vừa lòng, trầm ngâm một lúc liền nghĩ.

“Thực tốt, như vậy ta đi mời chào hắn, hắn mới có thể tâm sinh cảm kích.”

Thiên mệnh chi tử còn chưa có trưởng thành, lúc này mời chào hắn làm tiểu đệ, một công đôi việc.

Trong lúc suy nghĩ, lễ sinh nhật của Tịch Linh U rất nhanh đã kết thúc, Giang Thính Huyền ngồi ở bên người hắn chợt đứng dậy, biến mất ở trước mắt, mấy vị bí truyền nhanh chóng đi theo.

 

Hết Chương 2: Phục Thiên Lâm (2).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page