Chương 1: Phục Thiên Lâm (1)
13/04/2025
Chương 2: Phục Thiên Lâm (2)
13/04/2025
Chương 3: Phục Thiên Lâm (3)
13/04/2025
Chương 4: Phục Thiên Lâm (4)
13/04/2025
Chương 5: Thiên mệnh chi tử (1)
13/04/2025
Chương 6: Thiên mệnh chi tử (2)
13/04/2025
Chương 7: Ảo mộng
13/04/2025
Chương 8: Phó Điềm Điềm
13/04/2025
Chương 9:
13/04/2025
Chương 10:
13/04/2025
Chương 11:
13/04/2025
Chương 12:
13/04/2025
Chương 13:
13/04/2025
Chương 14:
13/04/2025
Chương 15:
13/04/2025
Chương 16:
13/04/2025
Chương 17:
13/04/2025
Chương 18:
13/04/2025
Chương 19:
13/04/2025
Chương 20:
13/04/2025
Chương 21:
13/04/2025
Chương 22:
13/04/2025
Chương 23
13/04/2025
Chương 24:
13/04/2025
Chương 25
13/04/2025
Chương 26
13/04/2025
Chương 27:
13/04/2025
Chương 28
13/04/2025
Chương 29:
13/04/2025
Chương 30: Cháy nhà mới ra mặt chuột
13/04/2025
Chương 31: Đoạt xá
13/04/2025
Chương 32:
13/04/2025
Chương 33: Song tu
13/04/2025
Chương 34: Giang Thính Huyền rối rắm
13/04/2025
Chương 35:
13/04/2025
Chương 36:
13/04/2025
Chương 37:
13/04/2025
Chương 38:
13/04/2025
Chương 39:
14/04/2025
Chương 40:
14/04/2025
Chương 41
14/04/2025
Chương 42
14/04/2025
Chương 43
14/04/2025
Chương 44: Tranh giành Cửu Cực Huyễn Liên
15/04/2025
Chương 45: Phó Điềm Điềm ở đâu?
15/04/2025
Chương 46: Phó Điềm Điềm ở đâu? (2)
15/04/2025
Chương 47:
15/04/2025
Chương 48: Tư tưởng tình yêu rối rắm của Long Ngạo Thiên
16/04/2025
Phục Thiên Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai ‘tiểu đáng thương’ này.
Trần Đình Vũ còn đỡ, ít nhất sắc mặt trầm ổn, chỉ có khóe môi mím chặt biểu hiện ra một chút dao động trong nội tâm hắn, Mạc Thanh Lệnh đi theo phía sau hắn mắt thường có thể thấy được là vô cùng khẩn trương, yết hầu di động lên xuống, ngẫu nhiên có sư huynh hoặc là sư tỷ chuyển ánh mắt tới, hắn đều cúi đầu, không dám đối diện, bộ dáng cực kỳ giống học sinh lần đầu tiên gian lận bị giáo viên phát hiện.
Phục Thiên Lâm ‘sách’ một tiếng trong lòng, lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau bọn họ, ở trên vai hai vị sư đệ chụp một chút.
Lần này dọa cho Mạc Thanh Lệnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Hắn nhanh chóng quay đầu, mới thấy ý cười như có như không trên mặt Phục Thiên sư huynh, ánh mắt cực kỳ thâm thúy.
Sắc mặt Mạc Thanh Lệnh đỏ lên, lập tức cúi đầu, có chút mơ hồ không rõ nói: “Sư, sư huynh.”
Sư huynh ở quá gần, từ trong ra ngoài phát ra quang mang làm hắn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, tuy rằng sư huynh vẫn chưa lộ ra thần sắc khinh miệt, nhưng ở khi đối thượng với ánh mắt thâm thúy của đối phương, Mạc Thanh Lệnh vẫn như cũ có loại cảm giác bản thân hèn mọn không chỗ che giấu.
Điều này làm hắn cảm thấy bất an và sợ hãi một chút.
Phục Thiên Lâm có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, tuy rằng minh bạch tính cách ‘tiểu đáng thương’, nhưng phản ứng này vẫn như cũ có chút ra ngoài dự kiến của hắn.
Thiên mệnh chi tử cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó cực thân cận mà đi lại đây, thập phần thân thiết gọi ‘sư huynh’.
Thoáng liếc mắt đánh giá bọn họ một cái, Phục Thiên Lâm thu hồi ánh mắt, ngữ khí nhạt nhẽo: “Đứng ở chỗ này làm gì? Thuyền Lục địa hành ở bên kia.”
Trần Đình Vũ hơi có chút ngượng ngùng: “Sư huynh sư tỷ nơi đó tu vi đều rất cao……”
Một thế hệ đệ tử thủ tịch và thần tử tinh nhuệ, cùng bọn họ thật sự giống người ở hai thế giới khác nhau, tự nhiên cũng có loại bài xích nói không nên lời.
“Thì sao?”
Phục Thiên Lâm hơi hơi nhướng mày, dẫn đầu đi đến phía bên kia, “Ta đã nói rồi, ta chính là quy củ.”
Ở trong ánh mắt sùng bái của hai vị sư đệ, Phục Thiên Lâm mang theo bọn họ đi tới phía trước nhất hàng ngũ đệ tử bên phải.
Thấy hắn lại đây, không ít đệ tử cười hành lễ, miệng gọi ‘thủ tịch’ hoặc là ‘sư huynh’.
“Ừ.”
Phục Thiên Lâm tùy ý gật đầu, cũng không nhìn kỹ, chỉ chỉ vào Trần Đình Vũ và Mạc Thanh Lệnh nói: “Hai vị sư đệ sẽ đi cùng chúng ta, các ngươi hãy chăm sóc bọn họ thêm một chút.”
Tuy rằng có chút kinh ngạc thủ tịch sư huynh sẽ ưu ái hai đệ tử ngoại môn này, nhưng không ai đưa ra dị nghị: “Rõ, sư huynh.”
Trần Đình Vũ yên lặng nhìn, chân chính cảm nhận được uy vọng của Phục Thiên sư huynh ở trong đệ tử tông môn. Hắn trộm nhìn về phía sư huynh, hơi hơi nhấp môi.
Phục Thiên sư huynh trong lời đồn cũng không phải người ôn hòa dễ gần, nhưng sau khi chính hắn tiếp xúc, phát hiện sư huynh rõ ràng là người thực ôn nhu, tuy rằng thoạt nhìn xa cách lãnh đạm, có chút không để ý, thực tế lại vô cùng tốt, không chỉ cứu hắn khi nghèo hèn, còn nguyện ý cho hắn cơ hội trân quý đi vào bí cảnh, mà hắn chưa từng có nhắc tới.
Người như Phục Thiên sư huynh lại có mấy người có thể làm được?
Phục Thiên Lâm cũng không biết thiên mệnh chi tử đã bổ não những gì, sau khi đứng yên liền nhìn về phía bên kia —— bên trái là một mạch thần tử, Giang Thính Huyền đứng ở đằng trước.
Hắn gợi khóe môi lên, cười chào hỏi: “Giang sư huynh, hôm nay sao lại sớm như vậy?”
Giang Thính Huyền tự nhiên không có trả lời hắn.
Phục Thiên Lâm hơi hơi xuy một cái, cũng không thèm để ý, ngược lại Trần Đình Vũ đứng ở phía sau hắn lộ ra một chút khó chịu, thấp giọng an ủi: “Sư huynh, ngươi đừng để ở trong lòng, ngươi mới là thủ tịch của chúng ta, thần tử cao cao tại thượng, hẳn là khó giao lưu cùng người khác.”
Phục Thiên Lâm liếc mắt nhìn hắn, có chút kinh ngạc nói cùng hệ thống: “Đây là số mệnh trong truyền thuyết? Hai người bọn họ một câu còn chưa từng nói với nhau, thiên mệnh chi tử đã hận Giang Thính Huyền?”
Hệ thống cũng có chút khó hiểu, nhưng lại không thể nghĩ ra được giải thích khác, đành phải phụ họa: “Hẳn là vậy, rốt cuộc thiên mệnh chi tử tương lai tổng sẽ đối địch cùng vai ác.”
“Chậc chậc chậc.”
Phục Thiên Lâm sách vài tiếng, rất có hứng thú: “Thú vị.”
Giao lưu vài câu, trong đại điện có trưởng lão đi ra, nhìn qua đệ tử hai bên, trưởng lão vẻ mặt ôn hoà mở miệng: “Hôm nay cùng đi tìm tòi bí mật với chúng ta còn có đệ tử của ba tiên môn Tịch Linh tông, Thiên Huyền tông, Chư Thiên môn, các ngươi sau này phải nghe theo lệnh của thần tử và thủ tịch, không được tự tiện hành động.”
You cannot copy content of this page
Bình luận