Chương 1: Phục Thiên Lâm (1)
13/04/2025
Chương 2: Phục Thiên Lâm (2)
13/04/2025
Chương 3: Phục Thiên Lâm (3)
13/04/2025
Chương 4: Phục Thiên Lâm (4)
13/04/2025
Chương 5: Thiên mệnh chi tử (1)
13/04/2025
Chương 6: Thiên mệnh chi tử (2)
13/04/2025
Chương 7: Ảo mộng
13/04/2025
Chương 8: Phó Điềm Điềm
13/04/2025
Chương 9:
13/04/2025
Chương 10:
13/04/2025
Chương 11:
13/04/2025
Chương 12:
13/04/2025
Chương 13:
13/04/2025
Chương 14:
13/04/2025
Chương 15:
13/04/2025
Chương 16:
13/04/2025
Chương 17:
13/04/2025
Chương 18:
13/04/2025
Chương 19:
13/04/2025
Chương 20:
13/04/2025
Chương 21:
13/04/2025
Chương 22:
13/04/2025
Chương 23
13/04/2025
Chương 24:
13/04/2025
Chương 25
13/04/2025
Chương 26
13/04/2025
Chương 27:
13/04/2025
Chương 28
13/04/2025
Chương 29:
13/04/2025
Chương 30: Cháy nhà mới ra mặt chuột
13/04/2025
Chương 31: Đoạt xá
13/04/2025
Chương 32:
13/04/2025
Chương 33: Song tu
13/04/2025
Chương 34: Giang Thính Huyền rối rắm
13/04/2025
Chương 35:
13/04/2025
Chương 36:
13/04/2025
Chương 37:
13/04/2025
Chương 38:
13/04/2025
Chương 39:
14/04/2025
Chương 40:
14/04/2025
Chương 41
14/04/2025
Chương 42
14/04/2025
Chương 43
14/04/2025
Chương 44: Tranh giành Cửu Cực Huyễn Liên
15/04/2025
Chương 45: Phó Điềm Điềm ở đâu?
15/04/2025
Chương 46: Phó Điềm Điềm ở đâu? (2)
15/04/2025
Chương 47:
15/04/2025
Chương 48: Tư tưởng tình yêu rối rắm của Long Ngạo Thiên
16/04/2025
Phục Thiên Lâm thở phào một hơi, không nói chuyện thêm nữa, rất nhanh nhắm mắt lại, lâm vào yên tĩnh.
Trước khi xuất phát một ngày.
Phục Thiên Lâm tránh đi mọi người, một mình đi đến Thừa Hiên viện, chuẩn bị báo cho Trần Đình Vũ ngày mai sẽ dẫn hắn cùng đi bí cảnh thám hiểm.
Đệ tử ngoại môn không giống bí truyền có đình viện của chính mình, phải mất một ít thời gian, hắn mới tìm được nơi ở của thiên mệnh chi tử —— Trần Đình Vũ và bằng hữu tốt nhất của hắn, Mạc Thanh Lệnh Mạc sư đệ ở tại bìa rừng phía tây Thừa Hiên viện.
Nơi này dân cư thưa thớt, linh khí cũng thập phần loãng, ngoại trừ hai bọn họ dựng phòng ở cũng không có bao nhiêu đệ tử cư trụ.
Phục Thiên Lâm đứng ở bên ngoài tùy ý nhìn một chút, sau đó đi vào.
Trần Đình Vũ và Mạc Thanh Lệnh đều ở đây, chẳng qua Mạc Thanh Lệnh khoanh chân ngồi trên giường, Trần Đình Vũ lại đứng ở trước mặt hắn nói chuyện.
Bộ dáng không giống ‘tiểu đáng thương’ ngày đó, thiên mệnh chi tử giờ phút này có vẻ vô cùng thành thục, hắn nhìn sư đệ ngồi trên giường đả tọa, âm thanh nghiêm túc nói: “Kiếm thuật này nặng nhất là thao tác linh lực, sư đệ, tâm pháp của ngươi luôn luôn là điểm yếu, cần luyện tập gấp bội, từ hôm nay trở đi ngươi đi theo ta, mỗi ngày đả tọa hai canh giờ, làm linh khí vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân, quen thuộc vị trí du tẩu……”
Phục Thiên Lâm lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn, rất có hứng thú nghe hắn dạy dỗ sư đệ luyện công.
Mạc Thanh Lệnh ngồi trên giường ngẫu nhiên mở mắt, đột nhiên nhìn thấy trong phòng có thêm một người.
Hắn khiếp sợ, theo bản năng ngả người về sau, có chút kinh hãi nói: “Ngươi là ai?”
Trần Đình Vũ sau đó mới nhanh chóng quay lại, cảnh giác trên mặt ở khi nhìn thấy là Phục Thiên Lâm chợt biến mất.
Hắn lộ ra ánh mắt thân cận, kinh hỉ nói: “Phục Thiên sư huynh.”
Chợt lại quay đầu về, nói với sư đệ: “Đây là Phục Thiên sư huynh, ta trước đó đã nói với ngươi, chính sư huynh đã cứu chúng ta.”
Phục Thiên Lâm không để ý đến Mạc Thanh Lệnh kinh ngạc và sợ hãi, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, tìm một cái ghế duy nhất trong phòng bọn họ ngồi xuống, nghĩ nghĩ, hắn duỗi hai chân đáp ở bên cạnh bàn, bộ dáng mười phần lười biếng không kềm chế được.
Trần Đình Vũ không để ý hắn thất lễ, chỉ thập phần vui sướng đi đến gần, vừa định nói chuyện, lại cảm thấy từ trên cao nhìn xuống sư huynh như vậy có chút không lễ phép, liền từ dưới tháp lấy ra một cái ghế đẩu, đặt tới trước mặt Phục Thiên Lâm ngồi xuống, thấp hơn hắn một cái đầu, mới tiếp tục dùng âm thanh vui sướng nói: “Sư huynh tới đây, bồng tất sinh huy.”
(*) Bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo)
Hắn hiển nhiên không quá quen với việc khen tặng người, một câu này nói cũng không tự nhiên, nhưng có thể thấy được, hắn xác thật đối với việc ‘Phục Thiên sư huynh’ đến đây tương đối vui vẻ.
Ánh mắt Phục Thiên Lâm nhạt nhẽo nhìn hắn một cái, lại đảo qua Mạc Thanh Lệnh đang ngồi trên giường có chút khiếp nhược, trong lòng thầm than ‘quả nhiên là bằng hữu’.
Hắn vốn dĩ cho rằng thiên mệnh chi tử đã đủ ‘tiểu đáng thương’, không nghĩ tới sư đệ hắn càng đáng thương hơn.
Ít nhất, Trần Đình Vũ sau khi rửa sạch vết máu, nhìn qua mày kiếm mắt sáng, hình dáng khắc sâu, xứng với một tiếng tuấn lãng, vị Mạc sư đệ này tuy rằng cũng không xấu, lại chỉ có thể dùng chữ ‘thanh tú’ tới hình dung.
Không chỉ vẻ ngoài thanh tú, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra cỗ ý vị ‘nhỏ yếu, đáng thương’.
Phục Thiên Lâm chỉ quét mắt liếc hắn một cái, liền phát hiện hắn nhanh chóng cúi đầu, sườn mặt dâng lên đỏ ửng nhạt nhẽo, cộng thêm làn da trắng nõn, đỏ ửng này liền đặc biệt rõ ràng.
“……”
Âm thầm phun trào một câu, hắn thu hồi ánh mắt, dùng ánh mắt không chút để ý nhìn Trần Đình Vũ.
Phục Thiên Lâm lời ít ý nhiều: “Ngày mai tông môn sẽ đi thăm dò bí cảnh ở bình nguyên Hoang Thiên, ngươi đi cùng ta.”
Trần Đình Vũ sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc: “Ta?”
“Không sai, bí cảnh kia có quan hệ cùng ‘tiên tộc’, là một địa phương tràn ngập kỳ ngộ.”
Phục Thiên Lâm tận lực biểu hiện giống như đang đề bạt sư đệ đáng thương, ngữ khí bình đạm nội liễm.
“Có quan hệ cùng ‘tiên tộc’!”
Trần Đình Vũ chấn động, hít vào một hơi thật sâu, toát ra một chút nóng bỏng, cảm kích trên mặt càng tăng thêm.
Không có bất luận một tu giả nào có thể cự tuyệt cơ hội có quan hệ cùng ‘tiên tộc’, mà cùng tông môn đi thăm dò, là phương thức an toàn nhất.
You cannot copy content of this page
Bình luận