1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
08/04/2025
15
08/04/2025
16
09/04/2025
17
09/04/2025
18
10/04/2025
19
10/04/2025
20
11/04/2025
21
11/04/2025
22
13/04/2025
23
13/04/2025
24
14/04/2025
25
14/04/2025
26
15/04/2025
Kỷ Vãn không có đánh giá gì về Ngụy Thầm. Người đứng đầu nhà họ Ngụy nắm trong tay vô số quyền lực nhưng khi ở trước mặt Hạ Khai, hắn lại giống như hoàn toàn không biết gì, xem đối phương là một người thầy của mình mà thôi.
Kỷ Vãn kiểm tra lại toàn bộ chỉ số cơ thể Hạ Khai, giọng điệu lạnh lùng mang theo ý dặn dò nói với cậu: “Nếu cậu còn muốn giữ cái mạng này thì tuyệt đối không được lạm dụng thuốc thêm bất cứ lần nào nữa.”
Trong cả toà biệt thự không có ai dám nói nặng với Hạ Khai dù chỉ nửa câu, thái độ của bọn họ dành cho cậu hoàn toàn là sự kính trọng, cậu mở to đôi mắt, miệng khẽ mở như là chuẩn bị nói điều gì đó nhưng đúng lúc này lại có một thanh âm trầm thấp quen thuộc người đàn ông truyền đến tai cậu từ phía sau.
“Khai Khai.”
Kỷ Vãn im lặng, ánh mắt hời hợt của Ngụy Thầm đã nói cho cậu ấy biết, rằng bản thân cần phải cẩn thận, chú ý giữ đúng mực khi nói chuyện với Hạ Khải.
Trong hai người hiện đang đứng trên sân cùng Hạ Khai thì ai cũng đều là người giỏi toan tính hơn cậu, Hạ Khai nhìn từng người một, theo bản năng mà cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Cậu lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng này: “Thầy ơi, hôm nay công việc của thầy đã giải quyết xong rồi sao?”
“Ừm.” Ngụy Thầm nhận lấy ly nước Hạ Khai vừa rót rồi thấp giọng trả lời, cốc nước được hắn đặt trong lòng bàn tay ủ ấm. Chờ cho đến khi Kỷ Vãn đi ra ngoài, Ngụy Thầm mới từ từ lên tiếng: “Kỷ Vãn vẫn luôn dùng thái độ và giọng điệu như thế này nói chuyện với em à?”
Hạ Khai vội vàng lắc đầu: “Thầy đừng hiểu lầm, anh ấy là người khá tốt.”
Ngày thường Ngụy Thầm vốn là người dịu dàng kiệm lời, nên khi nói lời này trước mặt Hạ Khai, cậu thực sự cảm thấy đối phương không hài lòng với Kỷ Vãn, lời nói của hắn có chút cảm giác ép buộc. Hạ Khai không khỏi nghi ngờ bản thân đang hoa mắt nên vội nhìn lại về phía Ngụy Thầm thêm một lần nữa, sau đó mới thấy sự bình tĩnh hiện lên nơi đáy mắt của Ngụy Thầm như thường ngày.
Hạ Khai tự nhủ rằng bản thân đã quá nghĩ quá nhiều, sau đó mới lên tiếng giải thích với Nguỵ Thầm rằng cậu chỉ nhờ Kỷ Vãn lấy thuốc, hoàn toàn không có ý gì khác.
“Sao em lại từ chối tôi thế?” Ngụy Thầm sờ vào chiếc cốc bên cạnh: “Khai Khai là một thiếu niên rất ham học hỏi, chăm chỉ và luôn luôn nỗ lực hết mình nhưng lại chẳng dám chinh phục thầy giáo của mình, nhưng chẳng sao cả, tôi sẽ giúp em vượt qua chuyện này.”
Hạ Khai không biết phải nói gì để đáp lại hắn, cậu im lặng thật lâu sao đó mới lên tiếng: “Thầy đã giúp đỡ em rất nhiều lần, lần này em muốn tự mình khắc phục.”
Cuộc trò chuyện trên danh nghĩa “thầy trò” của hai người cứ như vậy kết thúc hẳn, Hạ Khai không dám băn khoăn, rối rắm chuyện này nữa, thái độ của Nguỵ Thầm càng bao dung càng khiến cậu càng thêm nhớ thương người này.
Kỷ Vãn nói qua với Hạ Khai về tác hại của việc nếu cậu còn quá lạm dụng thuốc thì sẽ khiến cơ thể bị phản tác dụng, thế nhưng cậu không ngờ tới nó lại tới nhanh như thế, phản ứng quá khích đầu tiên xuất hiện vào đêm khuya, một ngọn lửa bùng lên trong cơ thể hết đợt này lại đến đợt khác, nó thiêu đốt cơ thể Hạ Khai như thủy triều hung tàn, bao phủ cả cơ thể tinh tế của cậu.
Từ trước tới nay, Hạ Khai chưa từng trải qua cái gọi là kỳ phát tình của một Omega, kể từ khi được sinh ra với thân phận Alpha, Hạ Khai vẫn luôn luôn rất mạnh mẽ về sức mạnh thể chất lẫn ý chí tinh thần, cho nên tuy rằng lạm dụng thuốc, trong quá trình phản tác dụng gây cảm giác đau đớn đến cực điểm nhưng nếu thật sự nỗ lực thì cũng không phải là không thể vượt qua.
Giờ phút này Hạ Khai hơi bị đau đầu một chút, cộng thêm việc hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn càng mờ dần. Chiếc chăn nhỏ và drap giường phía bên dưới đã ướt đẫm vì mồ hôi tiết ra, bên trong Hạ Khai như thể có một ngọn lửa dục vọng đang thét gào bùng cháy, tay chân thiếu niên thì lại yếu ớt, không còn bất kì sức lực nào.
Kỷ Vãn đã từng nói cho cậu biết triệu chứng của một Omega khi rơi vào trạng thái phát tình, Hạ Khai cố gắng dùng hết sức tự cắn bản thânh một cái thật mạnh, vị máu tanh ngọt chảy ra kèm theo cả hương pheromone ngọt ngào của cậu, Hạ Khai cố gắng di chuyển yết hầu nỗ lực kiềm chế sự ghê tởm đang hiện hữu,lảo đảo mở ngăn kéo ra, lấy những ống thuốc đã được xếp gọn gàng, chỉnh tề, rồi dùng từng ống một mà không hề có một giây do dự nào.
Khi Nguỵ Thầm nghe được động tĩnh chạy vào thì đã muộn, hắn nhìn những ống thuốc rỗng nằm rải rác trên sàn nhà, trên chăn, dưới mặt đất có vài vết nước ướt đẫm, Nguỵ Thầm nhìn theo hướng vệt nước tìm kiếm Hạ Khai, hiện tại ý thức của cậu rất mơ hồ, thiếu niên ngồi cuộn tròn trong góc phòng, toàn thân không ngăn được run rẩy không ngừng.
Cả căn phòng ngủ đều kín gió, thoang thoảng hơi thở khô ráo, ấm áp của Nguỵ Thầm, nó xuất hiện trong gian phòng kín mít này như thể cọng rơm cứu mạng của Hạ Khai. Gần như ngay lúc Ngụy Thầm vừa tiếp xúc với Hạ Khai, cậu lập tức mở móng vuốt yếu ớt của mình ra, giống như một bé dã thú điên cuồng nhào về hướng bên gáy của Ngụy Thầm.
“Thầy ơi, em chết mất thôi…”
Cậu vừa đau khổ lại vừa sung sướng tìm kiếm mùi hương phát ra từ trên người Alpha: “Để em ngửi một chút, ngửi một chút thôi nha.”
.
Màn đêm khuếch đại mọi giác quan của Ngụy Thầm. Hương thơm nồng ấm, ngọt ngào quấn lấy trước mắt hắn, tựa như một miếng mồi thật ngon, thật mềm đang nằm ngay trong khoang miệng của dã thú. Vậy thì, ăn, hay không ăn đây?
Săn mồi và đánh chén một bữa no say chính là bản năng nguyên thủy của Alpha. Ánh mắt Ngụy Thầm dừng lại trên gương mặt Hạ Khai, cái nhìn dần trở nên sâu thẳm, chẳng biết rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì. Nhưng ngay cả trong tình huống này, Ngụy Thầm vẫn giữ được sự bình tĩnh như thường ngày. Hắn nhẹ nhàng đẩy Hạ Khai đang nhào tới. Trong căn phòng tràn ngập hương pheromone khiến ai ngửi thấy cũng phải chếnh choáng, Ngụy Thầm lại dứt khoát bế cậu lên, đưa về phòng mình.
Chỉ vừa chạm vào chiếc chăn mang hơi thở của Ngụy Thầm, Hạ Khai đã như phát điên. Tấm ga trải giường bị cậu vò nát trong tay, mồ hôi thấm đẫm cả người.
“Thơm quá… thơm quá đi mất…” Hạ Khai lẩm bẩm, rồi lại cố với tay về phía Alpha đang đứng yên lặng nhìn mình.
Trong cơn phát tình, Hạ Khai đã hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn đủ nhận thức để nhận biết được pheromone. Trước mắt cậu chỉ có Alpha, không phân biệt được là Ngụy Thầm quan trọng, hay pheromone đang làm loạn thần trí quan trọng hơn.
Tấm ga sạch sẽ, gọn gàng nhanh chóng bị phủ đầy mùi hương của Hạ Khai. Pheromone mang hương sữa ngọt ngào lan tỏa không kiêng nể, như muốn chiếm đoạt mùi hương ấm áp, nóng bỏng từ Ngụy Thầm để tìm sự an ủi.
Nhưng điều Hạ Khai muốn vẫn chưa đủ. Cậu mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Ngụy Thầm, người Alpha vẫn đứng đó, bình tĩnh và lý trí: “Thầy ơi… giúp em đi mà…”
Ngụy Thầm cúi người xuống, ánh mắt ngang tầm với cậu. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy ánh lên sự thương cảm, xen lẫn một thứ cảm xúc mà Hạ Khai không thể đọc thấu.
Giọng hắn trầm thấp, bình ổn, như thể chỉ đơn giản xuất phát từ ý muốn giúp đỡ: “Khai Khai, ngoan nào, thầy sẽ giúp em.”
Ngón tay thô ráp, ấm áp của hắn chạm nhẹ vào sau gáy Hạ Khai, nơi tuyến thể của cậu – điểm yếu nhất của một Omega.
Vị trí ấy, Hạ Khai chưa từng để ai chạm vào, ngay cả chính cậu cũng chẳng bao giờ động đến. Tuyến thể là biểu tượng rõ ràng nhất cho việc cậu là một Omega, sẽ bị đánh dấu, sẽ phải phục tùng – đó là nguồn cơn của tất cả những khổ đau trong đời cậu.
Sự chạm nhẹ của Alpha khiến Hạ Khai không thể ngăn mình phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Tuyến thể của Omega là một công tắc quan trọng, và giờ đây công tắc ấy nằm trong tay Ngụy Thầm, mặc cho hắn khống chế, tùy ý điều khiển.
Thậm chí Hạ Khai không thể thốt ra lời phản kháng. Từng từ phát ra từ cổ họng cậu đều vỡ vụn, chỉ còn lại sự cầu xin – cầu xin Ngụy Thầm mang đến cho cậu sự an ủi và khoái lạc.
Khóe mắt Hạ Khai ướt đẫm, ánh nước phủ đầy đôi đồng tử, khiến cậu không còn nhìn rõ gương mặt Ngụy Thầm. Cậu nhận ra bản thân đã hoàn toàn buông bỏ lý trí, mất đi cái tôi, đánh mất chính mình để chạy theo bản năng, cầu xin Alpha điều khiển và đánh dấu cậu.
Hạ Khai bật khóc.
Mọi hành động của cậu đều là lời khẩn cầu trong tuyệt vọng, cầu xin Ngụy Thầm cứu lấy cậu. Cơn phát tình mãnh liệt như muốn nhấn chìm Hạ Khai. Cơ thể cậu, vốn nhạy cảm hơn những Omega bình thường, giờ đây lại càng không chịu nổi. Từng tế bào của cậu gào thét đòi Alpha đánh dấu hoàn toàn, trong khi nỗi tuyệt vọng cũng ập đến như cơn sóng dữ.
Hạ Khai vừa khóc vừa cầu xin Ngụy Thầm:
“Giúp em nha…”
You cannot copy content of this page
Bình luận