1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
08/04/2025
15
08/04/2025
16
09/04/2025
17
09/04/2025
18
10/04/2025
19
10/04/2025
20
11/04/2025
21
11/04/2025
22
13/04/2025
23
13/04/2025
24
14/04/2025
25
14/04/2025
26
15/04/2025
27
16/04/2025
Hạ Khai không biết phải trả lời thế nào.
Giọng nói trầm thấp của Ngụy Thầm vang lên bên tai, hơi thở nóng bỏng như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi cậu, trong hơi thở ấy tràn đầy mùi hương nam tính của Ngụy Thầm.
Mỗi người đều tỏa ra mùi hương riêng biệt của mình, Alpha và Omega sau khi kết đôi càng nhạy cảm với mùi hương hấp dẫn lẫn nhau, đó là một bản năng của họ. Mùi hương của Ngụy Thầm với Hạ Khai như một chiếc nam châm hút chặt, không thể thoát.
Cậu vừa muốn tránh xa nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà gần sát Ngụy Thầm hơn. Khi Ngụy Thầm phát ra tín hiệu thân mật, mà một Omega như Hạ Khai, đã từng bị hắn đánh dấu, không có chút sức chống cự nào.
Hạ Khai như một chú cá đã bỏ cuộc nằm trên bờ, cơ thể run rẩy, nhưng không thể cưỡng lại khát khao được dựa vào cổ Ngụy Thầm, đầu mũi cọ vào vành tai của hắn, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Trong lòng Hạ Khai, những con quái vật trong tâm trí cậu đang đẩy lùi mọi sự chống cự. Những nghi ngờ cộng với hành động gần đây, chỉ để buộc Ngụy Thầm thừa nhận tình cảm của hắn, dù là yêu hay không yêu, có quan tâm hay không, cậu chỉ đơn giản và kiên trì muốn một câu trả lời rõ ràng từ đối phương.
Hạ Khai khẽ nói: “Thầy hôn em… hôn chân của em.”
Cậu đã có được câu trả lời.
Ngụy Thầm khẽ ừ một tiếng, ánh mắt dịu dàng dần dần chuyển sang ấm áp và đầy nóng bỏng.
Hạ Khai không rời mắt, nhìn người Alpha mà cậu kính trọng trong lòng, đôi mắt của hắn đột nhiên tỏa ra một ngọn lửa cháy bỏng khiến cậu cảm thấy vừa lạ lẫm vừa nóng bỏng. Cậu muốn tránh đi nhưng cơ thể lại nhanh chóng chìm vào trong sự dịu dàng đầy mê đắm đó.
Hạ Khai có chút uất ức, giọng nói không còn run rẩy như trước: “Thầy hôn chân em.”
“Biến thái!”
“Không chỉ thế.” Ngược lại với giọng nói điềm tĩnh của Ngụy Thầm là ánh mắt cháy bỏng, khi nhìn qua Hạ Khai, cậu cảm nhận được cái nhìn đó, chuẩn bị kéo chăn che lại. Ngụy Thầm bất ngờ cúi người, vòng tay ôm lấy cậu từng chút một: “Khai Khai không phiền tôi chứ?”
Hạ Khai giải thích: “Em chưa bao giờ chán ghét thầy.”
Hơi thở quanh mũi cậu dần tản đi một chút, Hạ Khai có phần nóng vội, đôi mắt ướt át do hơi men, nhìn người đối diện đầy tình cảm, khẩn khoản cầu xin Ngụy Thầm: “Cho em ngửi thêm một chút nữa thôi.”
Ngụy Thầm luôn nhượng bộ Hạ Khai, ôm cậu vào lòng, hắn đồng ý.
Hạ Khai cảm nhận được sự ấm áp ấy, cơ thể thư giãn, từng lỗ chân lông đều mở ra thoải mái, tay ôm chặt Ngụy Thầm, thi thoảng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Ngụy Thầm, xấu hổ quay đi rồi lại nhìn về phía hắn, phát hiện ra Ngụy Thầm vẫn đang nhìn mình.
Hạ Khai ngẫu nhiên hỏi một câu: “Thầy ơi, em có đẹp không?” Nói xong, cậu suýt nữa cắn phải lưỡi, cảm thấy câu hỏi thật là mất mặt.
Cậu luôn khao khát nhận được lời khen và sự công nhận từ Ngụy Thầm, cảm xúc này càng trở nên mạnh mẽ hơn kể từ khi được Ngụy Thầm đánh dấu tạm thời.
“Đẹp.”
Hạ Khai: “…”
Cậu thừa nhận với Ngụy Thầm: “Hôm nay em đã tìm những Alpha khác.” Ánh mắt Ngụy Thầm vẫn không thay đổi, Hạ Khai nuốt xuống sự thất vọng và buồn bã: “Nhưng lại bị từ chối.”
“Thầy ơi.” Hạ Khai chất vấn một cách mơ hồ: “Sao thầy lại giấu em chuyện này? Rốt cuộc em nên gọi người trước mặt em là thầy hay gọi là người đứng đầu gia tộc họ Ngụy đây?”
Hạ Khai không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình khi biết sự thật, cảm thấy rất lúng túng, người có mối quan hệ thân mật với Ngụy Thầm chính là cậu, nhưng tất cả những thông tin này cậu lại nghe được từ miệng người khác.
Những người ở trên cao thường là chủ đề cấm kỵ, nếu không phải gặp những tên con ông cháu cha quyền quý say xỉn trong nhà vệ sinh quán bar và để lộ thông tin thì chắc chắn Hạ Khai sẽ không có được những tin tức liên quan đến Ngụy Thầm. Tất nhiên, cậu không biết sau đó bọn họ sẽ có kết cục như thế nào, những người xung quanh đều bị Ngụy Thầm bịt miệng, có lẽ họ sẽ không sống tốt nhưng đó không phải là việc Hạ Khai có thể can thiệp.
Ngụy Thầm lạnh lùng nhìn cậu: “Tôi từng là thầy của em, còn hiện tại, là Alpha của riêng em.”
Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Hạ Khai lại một lần nữa cảm thấy mất tự tin, cậu là người rất lúng túng trước Ngụy Thầm, và kể từ khi bị Ngụy Thầm đánh dấu tạm thời, cậu càng trở nên nhạy cảm nhưng không còn tự ti như trước đây nữa.
Sau ngày hôm đó, Hạ Khai vẫn tiếp tục đi chơi một thời gian, cậu sẽ không để mình say rượu nữa, chỉ đi quanh một vòng rồi đúng giờ trở về nhà, đúng lúc Ngụy Thầm cũng vừa kết thúc công việc. Cậu cứ vô tình hay cố ý, luôn bắt gặp ánh mắt của Ngụy Thầm đang dõi theo mình.
Hạ Khai dần nhận ra, bất cứ khi nào và ở đâu, Ngụy Thầm cũng luôn dõi theo hướng của cậu, cảm xúc trong ánh mắt khiến cậu vừa vui mừng lại vừa có chút sợ hãi.
Dường như hắn đã chú ý đến cậu từ lâu rồi.
Hạ Khai gần như đã ‘hủy hoại’ hết mấy đóa hoa trong vườn, ánh mắt từ hướng phòng sách chiếu đến khiến cậu cảm thấy xấu hổ và tức giận, không nói một lời liền chạy vào cổng, bước chân đầy bùn, vội vã tiến vào phòng sách.
Ngụy Thầm dường như đã đoán được cậu sẽ xông vào, Hạ Khai đọc được trong ánh mắt của đối phương sự điềm tĩnh và chiều chuộng thường thấy.
“Thầy ơi.” Hạ Khai vẫy vẫy kéo hoa cắt trong tay: “Thầy rốt cuộc có thích em không? Hay là thầy đã…”
Ánh mắt Ngụy Thầm lướt qua, một nụ cười nhàn nhạt chợt hiện lên, dường như hắn đang rất vui vẻ. Ngụy Thầm nhận lấy kéo hoa, mở ngăn kéo lấy một chiếc khăn tay sạch đưa cho Hạ Khai lau tay, ánh mắt thấp xuống.
Hạ Khai co chân lại, nhảy sang sofa ở phía đối diện.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, Hạ Khai nheo mắt lại, quay sang nhìn Ngụy Thầm, cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút không thực.
“Thầy, sao thầy cứ nhìn em như vậy thế hả? Có phải vì thầy thích em không?”
Cậu cực kỳ cố chấp muốn nghe Ngụy Thầm nói ra câu trả lời này, pheromone của Alpha nhẹ nhàng tỏa ra, làm Hạ Khai càng thêm phân tâm, lòng không yên.
Ngụy Thầm khép tay lại: “Vậy Khai Khai thì sao?”
Hạ Khai không nói được lời nào, câu hỏi của Ngụy Thầm làm cậu cảm thấy bối rối, càng không cam lòng khi cảm xúc của mình luôn bị đối phương kéo đi.
Câu nói lởn vởn trên miệng, Hạ Khai đột nhiên buông lỏng tay chân, quay người chạy ra khỏi phòng sách, còn không quên liếc nhìn Ngụy Thầm một cái. Cậu tự nhủ, gần đây mình thật là ngày càng táo bạo, trước kia làm sao dám hành động bất lịch sự như vậy chứ!
Xuống được nửa bậc thang, Hạ Khai chợt cảm thấy cay đắng và thương tâm, mọi chuyện đều do Ngụy Thầm dung túng. Từ khi cậu còn là một Alpha, Ngụy Thầm đã chiều chuộng cậu, khiến cậu trở nên không biết giới hạn và người kiểm soát mọi thứ chính là hắn.
Hạ Khai vốn có tư tưởng bảo thủ và cổ hủ, không thể chấp nhận sự chiếm hữu của Alpha với Alpha. May mắn là giờ cậu là Omega, nhưng liệu cậu nên vui hay nên buồn đây?
Đang chạy, Hạ Khai quay lại lầu trên, Ngụy Thầm vẫn giữ tư thế và biểu cảm như cũ, như thể đã đoán được cậu sẽ quay lại.
Nét mặt Hạ Khai căng thẳng, cậu lên tiếng: “Thầy à, nếu như thầy cứ mãi nuông chiều em như thế…”
Cậu giống như một bé cún nhỏ mất lý trí, nhảy lên người Ngụy Thầm và cắn mạnh vào hắn.
“Thì thầy tiêu rồi, thầy chỉ được là của em mà thôi!”
Hạ Khai nói xong mặt đỏ bừng, suýt nữa thì muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Cậu có quyền gì mà nghĩ mình có khả năng chiếm lấy Ngụy Thầm?
Để sở hữu một Alpha như Ngụy Thầm, nếu không có bản lĩnh thì căn bản không thể có được. Những thứ cậu cần phải có để đạt được điều đó phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Khai nuốt lại những lời vừa định nói, mớ can đảm cũng nuốt xuống, mở miệng để lộ hàm răng trắng tinh, từ từ buông ra, Ngụy Thầm vẫn bị cậu cắn đến ướt cả một phần cổ, để lại dấu răng đỏ hồng, khiến hành động của cậu vừa rồi thật ngây ngô và vô vị, giống như đứa trẻ chỉ biết vòi vĩnh đòi kẹo.
“Cứ xem như thầy chưa nghe thấy những gì em vừa nói.”
Ngụy Thầm nâng mặt Hạ Khai lên, ánh mắt đầy nụ cười, hiếm khi có chút hứng thú hỏi: “Khai Khai muốn chiếm lấy tôi thế nào?”
You cannot copy content of this page
Bình luận