1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
08/04/2025
15
08/04/2025
16
09/04/2025
17
09/04/2025
18
10/04/2025
19
10/04/2025
20
11/04/2025
21
11/04/2025
22
13/04/2025
23
13/04/2025
24
14/04/2025
25
14/04/2025
26
15/04/2025
27
16/04/2025
Hạ Khai tập trung khiêu vũ trong phòng nhảy, lại từ chối lời mời của mọi Alpha, một đóa hồng càng rực rỡ càng khó hái, những kẻ muốn chiếm lấy chàng hoa kiêu sa ấy càng bị gai đâm nhiều hơn.
Hạ Khai lại nhíu mày định từ chối một Alpha đang bám lấy mình, sắc mặt lạnh như băng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, ánh mắt cậu đụng phải đôi mắt có màu sắc nhạt.
“Nếu là hắn, có lẽ sẽ được.”
Alpha này cũng là khách quen của quán bar, nhưng người nọ lại không giống như những Alpha khác, đối phương có vẻ như chỉ đến để uống rượu.
Bây giờ Hạ Khai sợ nhất là mọi chuyện đều theo kế hoạch của Ngụy Thầm, cậu mơ mộng một lần thử phản kháng lại Ngụy Thầm như để chứng minh với hắn rằng cậu không nhất thiết phải có hắn mới sống được.
Hạ Khai lạnh lùng chạy lên tầng, gò má cậu bắt đầu có chút mồ hôi, mùi ngọt nhẹ của sữa tỏa ra.
Những bảo vệ đang ẩn núp xung quanh đều thay đổi sắc mặt, chuẩn bị ngăn cản.
Với sự xuất hiện đột ngột của Hạ Khai, dường như Alpha kia không hề hay biết, Hạ Khai quan sát, thấy đối phương không phản ứng gì với pheromone của mình mới rút lui.
Chỉ là một thử nghiệm bất chợt, Hạ Khai cũng không nhất thiết phải có kết quả rõ ràng.
“Ngài ấy đến đón cậu rồi.” Một trong số các bảo vệ đến gần Hạ Khai thì thầm, cậu nhìn xuống: “Uống xong ly này rồi hẳn về ạ.”
Bảo vệ mặt không cảm xúc, Hạ Khai cười nhẹ: “Không ai dám để người của nhà họ Ngụy phải chờ đợi, phải không?” Cậu gần như bóp nát ly rượu trong tay: “Còn tôi lại là người cuối cùng biết chuyện này.”
Ai cũng biết Ngụy Thầm, thân phận thầy giáo của hắn không phải tầm thường, chỉ riêng cậu, người duy nhất hiện tại gần gũi với hắn, lại không biết gì cả. Thông tin vẫn chỉ là cậu nghe được từ người khác khi say rượu mấy ngày trước.
Có nhiều công dân họ Ngụy trong Liên Bang nhưng chỉ có một gia tộc Ngụy lớn mạnh nhất mà thôi. Là những người có công kể từ lúc sáng lập Liên Bang, cho đến nay thì gia tộc họ Ngụy vẫn nắm giữ một vị trí vững chắc trong chính trị Liên Bang, ai cũng muốn tìm cách để được giao du với họ.
Những kẻ tôm tép vốn chẳng thể chạm vào thế mà Hạ Khai lại có thể tiếp xúc vô cùng thân mật với người đứng đầu gia tộc họ Ngụy mỗi ngày.
Giận dữ, tự ti, áy náy, cảm động, quá nhiều cảm xúc hỗn độn trong lòng Hạ Khai, đến nỗi sau khi biết sự thật, cậu không thể biểu lộ thêm cảm xúc nào, thậm chí cảm thấy tê dại mà thôi.
Thầy của cậu, một người cao quý như vậy, lại có thể dung túng cậu đến mức này.
Hạ Khai cảm thấy trong lòng rối bời và chán nản, uống cạn ly rượu, nhờ hơi men mà lao ra ngoài, loạng choạng ngã vào vòng tay Ngụy Thầm.
Gặp phải đôi mắt màu nâu nhạt bình tĩnh của đối phương, Hạ Khai mở miệng cười khẽ, cố ý phả hơi rượu say nồng lên áo của Ngụy Thầm: “Thầy, thầy lại đến đón em rồi à.”
Ngụy Thầm nhẹ nhàng ôm Hạ Khai vào trong phi thuyền, cậu nằm yên một lát, nhưng không chịu được cơn bồn chồn, Hạ Khai đảo người, vén áo lên, những mảnh kim cương sáng lấp lánh như thể được khảm vào trong da thịt, phản chiếu những tia sáng nhỏ li ti. Bộ đồ xa hoa lòe loẹt trên người Hạ Khai lại tạo ra một vẻ đẹp đặc biệt, đẹp theo kiểu sa đọa, dụ dỗ người khác phải rơi xuống vực sâu đen tối cùng cậu.
“Thầy ơi.” Hạ Khai nhìn Ngụy Thầm, nói nhỏ: “Em luôn tôn trọng thầy nhưng không ngờ thầy lại giấu em chuyện này lâu như vậy.”
Ngụy Thầm là sợi nắng rực rỡ giữa nền trời bao la còn cậu chỉ là mảnh bùn đất xấu xí, thấp hèn, làm sao xứng chứ?
“Tại sao thầy lại lừa tôi như vậy hả?” Hạ Khai mơ màng, bò về phía trước, vươn tay nắm lấy cổ áo Ngụy Thầm, mũi ghé sát, cố tình ngửi lấy mùi hương của hắn: “Thầy, thầy…”
Cậu cúi đầu, chán nản nói: “Tôi khó chịu lắm, thầy biết không?”
Dấu vết của lần đánh dấu tạm thời trên cổ có thể nhìn thấy, Ngụy Thầm đưa tay sờ lên, Hạ Khai đẩy tay hắn ra, quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, chú ý đến cảnh đêm thoáng qua.
Mỗi ngày Ngụy Thầm đều có khối lượng công việc lớn phải giải quyết, đến tận sáng mới được nghỉ ngơi là chuyện thường. Vậy mà, người bận rộn như vậy vẫn không ngừng đến đón một kẻ say rượu.
Hạ Khai ngớ ngẩn cười, vui vẻ chỉ tay vào Ngụy Thầm, rồi đột nhiên lao vào vòng tay hắn.
“Thầy, thầy có yêu tôi không?”
Những mảnh sequin trên áo phản chiếu ánh sáng hấp dẫn trong mắt Ngụy Thầm, nhưng Hạ Khai không nhìn thấy, tự lẩm bẩm: “Thầy không yêu, không thích tôi.”
Hạ Khai ghét bỏ nói: “Thầy cũng chẳng có dục vọng đối với tôi, vậy nguyên nhân là vì cái gì chứ?”
Cậu vô cùng mâu thuẫn, vừa tận hưởng sự tốt đẹp mà Ngụy Thầm mang lại cho mình, lại vừa sợ hãi, lo lắng về tình yêu không điều kiện ấy. Cậu đứng trên bờ ranh giới giữa thiên đường và vực thẳm, dù ngã xuống đâu cũng là vực sâu không đáy, chẳng thể quay đầu.
“Thầy ơi, thầy có yêu tôi không?” Hạ Khai kiên trì, hỏi lại một lần nữa. Cậu không thấy câu trả lời trong ánh mắt Ngụy Thầm, thất vọng tự giễu một hồi, rồi tức giận nhìn hắn, chỉ mãi co mình lại trong góc, không cho phép Ngụy Thầm chạm vào mình.
Ngụy Thầm cúi đầu xử lý những email trên màn hình, luồng pheromone ấm áp của hắn tạo ra một làn sóng thông tin vô hình nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hạ Khai, khi cậu co người lại.
Phi thuyền đến điểm hạ cánh của biệt thự, Hạ Khai không để Ngụy Thầm đỡ, cậu tự mình loạng choạng chạy ra ngoài, đi qua khu vườn ngập tràn hoa thơm nở rộ, nhớ lại dáng vẻ điềm tĩnh kiên nhẫn của Ngụy Thầm khi chăm sóc chúng, lại càng tức giận, cởi giày, bước xuống đất, giẫm đạp lên những thân hoa.
Cậu tự mãn ngẩng cằm về phía Ngụy Thầm đang đứng nhìn im lặng, rồi trở lại đại sảnh trong biệt thự, nhắm mắt nằm xuống, trông có vẻ vô tâm, những người giúp việc có mặt ở đó nhìn nhau chẳng dám lên tiếng.
“Đem một chậu nước tới đây.” Ngụy Thầm ra lệnh cho tất cả mọi người rời đi, rồi ngồi xuống trước mặt Hạ Khai, nhìn cậu, gọi: “Mở mắt đi, Khai Khai.”
Lông mi của Hạ Khai khẽ run lên, cố tình quay lưng lại không thèm nhìn Ngụy Thầm.
Nước ấm chạm vào mắt cá chân, trong lòng Hạ Khai cảm thấy một làn sóng tình dâng lên, dường như nước đã rót vào trái tim cậu.
Rượu kết hợp với nước ấm khiến cậu chóng mặt, đầu óc như bị ngâm trong một làn sương mờ.
“Thầy cứ mãi nhốt tôi làm cái quái gì? Nếu đã không thích tôi thì sao lại xem tôi như một con thú nuôi mà giam cầm vậy hả?”
Hạ Khai hét lên với vẻ đau đớn, mắt nhắm lại, tất cả cảm giác tập trung vào mắt cá chân bị Ngụy Thầm cầm lấy.
Cảm giác ấm áp và những ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng chạm vào các ngón chân, lớp bùn được rửa sạch, thay vào đó là một loại nhiệt độ khác biệt, nóng bỏng và khác thường.
Hạ Khai đột nhiên mở mắt, không thể rút ra.
Ngụy Thầm giữ chặt, ánh mắt vẫn bình thản, môi mỉm cười: “Khai Khai nghĩ thế nào?”
Nụ hôn mềm mại dừng lại ở mắt cá chân, nhiệt độ trên cơ thể Hạ Khai đột ngột tăng lên.
Nụ hôn mềm mại như một khối sắt nóng bỏng in lên chân Hạ Khai, cậu không ngừng nhìn Ngụy Thầm, hận không thể nhìn thủng gương mặt anh tuấn của Alpha, hơi thở của cậu dồn dập và loạn nhịp.
Ngụy Thầm càng bình tĩnh bao nhiêu, càng làm cho Hạ Khai lùi bước từng chút một.
Cậu ngả đầu vào gối, mặt úp sang một bên như đang giả chết, tay đậy lên mắt, tạo dáng như đang trốn tránh.
“Thầy… thầy…” Hạ Khai thì thầm: “Thầy đang làm cái gì thế?”
Ngụy Thầm cúi người xuống: “Khai Khai nghĩ thầy đang làm gì?”
Hàng mi dài như cánh quạ của Hạ Khai khẽ run lên, trong lòng cậu cảm thấy bất an, vội vàng phủ nhận: “Nhưng thầy không phải như vậy mà!”
Ánh mắt của Ngụy Thầm chợt lóe lên: “Khai Khai nghĩ tôi là người như thế nào, hửm?”
You cannot copy content of this page
Bình luận