Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

17

Chương trước

Chương sau

Hạ Khai vô cùng đau lòng, chỉ mới thiếu một chút quan tâm từ Alpha là cậu đã không thể kìm nén cơn tủi hờn bùng lên trong đầu, cả tâm trí và cơ thể cậu chỉ muốn dính chặt vào vòng tay Ngụy Thầm, hương pheromone ngọt ngào không kiềm chế cứ quấn quýt lấy hắn.

Không khí mờ ám càng lúc càng nặng nề, Hạ Khai nắm tay Ngụy Thầm, bàn tay cứng ngắc và gấp gáp vòng qua lưng hắn, đôi mắt đen ướt dính chặt vào khuôn mặt của Alpha.

“Thầy ơi, thầy ôm em đi mà…”

Cậu chỉ vì bản năng mà có yêu cầu như vậy với Ngụy Thầm, ánh mắt hai người dính chặt nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi Ngụy Thầm buông tay, vỗ nhẹ lên vai Hạ Khai.

“Khai Khai mệt rồi, ăn chút gì đó để bổ sung sức lực.”

Phản ứng của Ngụy Thầm khiến Hạ Khai cảm thấy thất vọng, cậu buông tay Ngụy Thầm ra, cảm giác nơi vết đánh dấu trên cổ vẫn còn ẩn ẩn, dấu vết từ việc đánh dấu tạm thời không thể tồn tại lâu dài như lúc đánh dấu vĩnh viễn, sau một thời gian, vết tích trên tuyến thể sẽ dần phai nhạt và biến mất, cần phải để Ngụy Thầm lại đánh dấu lên cậu lần nữa.

Giống như sợi dây mà Ngụy Thầm buộc vào Hạ Khai, đầu dây đã lỏng, chỉ cần kéo lại là cậu lại không thể rời khỏi Ngụy Thầm.

Hạ Khai không thấy được phản ứng của Ngụy Thầm, mặc dù hắn vẫn luôn bao dung đối với cậu nhưng Hạ Khai vẫn cảm thấy thất vọng.

Có lẽ cậu đã trở nên tham lam hơn, muốn chiếm hết những điều tốt đẹp mà thầy dành cho cậu, và giờ cậu có cảm giác muốn đoạt thêm nhiều thứ quan trọng khác.

Hạ Khai thật sự không phải là một học trò ngoan.

“Thầy ơi, cảm ơn thầy đã giúp em.” Hạ Khai nhận lấy dụng cụ ăn, cố gắng tránh tiếp xúc thêm với Ngụy Thầm. Cậu chăm chú nhìn chiếc muỗng trong tay nhưng không nhận ra rằng mình đang vô thức thể hiện dáng vẻ đáng thương khiến người khác phải cảm thấy xót xa.

Ngụy Thầm hỏi: “Khai Khai cảm thấy thế nào?”

Hạ Khai lắc đầu, không muốn chia sẻ những thay đổi phức tạp trong lòng mình với thầy, làm vậy chỉ khiến cậu cảm thấy mình thật ti tiện và xấu xa.

Vội vàng ăn xong, Hạ Khai nhìn ra ngoài trời vẫn còn tối, cậu đẩy nhẹ Ngụy Thầm, giả vờ muốn xuống giường.

“Thầy nghỉ ngơi đi, em về phòng, không làm phiền thầy nữa.”

Cả người cậu đều run rẩy, khi nói ra những lời muốn đẩy Ngụy Thầm đi, nước mắt không thể kìm được cứ tuôn rơi, giống như một bé dã thú bị bỏ rơi.

Ngụy Thầm thở dài, không nói gì, bế Hạ Khai lên, ôm cậu vào lòng và nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: “Khai Khai cứ ở lại đây nghỉ ngơi.”

Hạ Khai nghẹn ngào: “Em không muốn lúc nào cũng quấn lấy thầy!”

Nhưng với tình trạng hiện tại của mình, Omega sau khi bị đánh dấu vài ngày thì không thể rời xa Alpha, đó là bản năng. 

Ngụy Thầm ôm Hạ Khai nằm nghiêng bên cạnh: “Em ngủ một chút đi.”

Hương pheromone nhẹ nhàng và ấm áp bao bọc lấy Hạ Khai, an ủi cậu, khiến cậu buồn ngủ, lại nhẹ nhàng thì thầm: “Thầy ơi, có thể ôm em chặt hơn không?”

Lực ôm càng siết chặt, cơ thể Ngụy Thầm dường như càng nóng hơn.

Hạ Khai không thấy mồ hôi trên trán Ngụy Thầm càng lúc càng dày đặc, trong mắt hắn giờ đây đều là những dục vọng luôn được giấu kín thật kĩ dưới vỏ bọc dịu dàng kia.

Ngụy Thầm chỉ đóng vai trò là một thầy giáo bao dung, còn Hạ Khai thì vẫn chưa yêu hắn, cậu còn chẳng biết tình yêu là gì.

Nhưng Ngụy Thầm là người rất hiểu rõ bản thân, hắn biết mình muốn gì, hắn biết mình muốn độc chiếm thiếu niên trong lòng kia, muốn Hạ Khai vĩnh viễn thuộc về hắn, dù là trái tim hay thể xác.

Sau nửa tháng, tình trạng của Hạ Khai ổn định, cậu và Ngụy Thầm rơi vào một bầu không khí lạnh nhạt khó chịu.

Ngụy Thầm vẫn là Ngụy Thầm, luôn sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng Hạ Khai lại cảm thấy thiếu một thứ gì đó mà mình vẫn luôn muốn có được. Cậu không thể diễn tả rõ ràng thứ đó là gì, chỉ nhìn vào vẻ mặt dịu dàng và chiều chuộng của Ngụy Thầm, Hạ Khai cảm thấy càng lúc càng tức giận. Như lời của Kỷ Vãn đã từng nói, cậu đang sống trong phúc mà không biết trân trọng.

Vào một buổi chiều, Kỷ Vãn mang thuốc mới chuẩn bị lại đến cho cậu. Nửa tháng không gặp, Hạ Khai nhận thấy Kỷ Vãn gầy đi trông thấy, người có vẻ như đang trong trạng thái không khỏe mạnh.

“Kỷ Vãn, anh sao vậy?”

Kỷ Vãn liếc nhìn cậu một cái, giọng nói thản nhiên: “Không sao đâu.”

Tuy rằng nói vậy, nhưng Hạ Khai cảm thấy có chuyện gì đó, có lẽ là liên quan đến mình. Chỉ là, vì Kỷ Vãn không muốn nói, Hạ Khai đành phải đợi Ngụy Thầm về rồi hỏi.

Kỷ Vãn dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, lạnh lùng hỏi: “Cậu đã ngủ với anh ta rồi à?”

Cả người Hạ Khai cứng đờ: “Không…”

“Thầy chỉ tạm thời đánh dấu tôi thôi, ngoài cái đó ra…” Hạ Khai nói nhỏ: “Thầy ấy là người rất tốt…”

Kỷ Vãn nghe xong khẽ cười, còn Hạ Khai thì vẫn mơ hồ.

“Kỷ Vãn, tôi cảm thấy như không còn là chính mình nữa.”

Mùa hè oi ả, Hạ Khai cũng dần trở nên mơ màng, thường xuyên nhìn Ngụy Thầm ngẩn ngơ, không hiểu mối quan hệ giữa mình và thầy rốt cuộc là gì.

So với một cặp đôi yêu nhau, Ngụy Thầm chưa từng làm gì quá giới hạn với cậu ngoài việc tạm thời đánh dấu nhưng một người là Alpha, một người là Omega, Ngụy Thầm chăm sóc cậu từng ly từng tí, ngoài sự thân mật của một đôi tình nhân, dường như giữa họ không có gì là chưa làm qua.

Khi Ngụy Thầm trở lại, Hạ Khai chạy đến trước mặt hắn, ánh mắt ngây thơ và chân thành hỏi: “Thầy ơi, thầy muốn có em không? Để em trở thành Omega của riêng thầy?”

Ngụy Thầm im lặng không trả lời, chỉ có ánh mắt vẫn đầy sự bao dung và ấm áp.

Hạ Khai cảm động, tội lỗi, xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy tự ti, có lẽ cậu đã hiểu ra điều gì đó.

“Thầy ơi, thầy hãy để em đi đi.”

Cậu có thể ở trong vực thẳm của địa ngục nhưng Ngụy Thầm thì không thể. Hạ Khai thậm chí đã buông thả bản thân muốn kéo thầy cùng đi nhưng Ngụy Thầm còn lý trí và tỉnh táo hơn những gì mà cậu nghĩ.

.

Gió cuối hè mang theo hơi nóng trong không khí, trong nửa tháng ngắn ngủi, Hạ Khai đã trở thành khách quen của những khu phố đêm sầm uất, không có quản lý nào không sợ cậu, hoặc nói đúng hơn là sợ người đứng sau cậu.

Từ sáng đến tối Hạ Khai đều sống trong những ánh đèn xập xình đầy mờ ám tại quán bar, chỉ khi Ngụy Thầm đến đón mới miễn cưỡng về. Trước khi về, cậu làm đủ trò với Ngụy Thầm nhưng dọc đường lại im lặng một cách kỳ lạ, như thể người trước đó náo loạn không phải là chính mình.

Chỉ có Hạ Khai mới hiểu, trong lòng cậu đang kìm nén một đống cảm xúc, không thể bộc lộ ra ngoài dưới sự bao dung ngày qua ngày của Ngụy Thầm. Vì dù cậu làm gì đi nữa, Ngụy Thầm cũng sẽ không tức giận, vậy thì cậu chỉ có thể thờ ơ, để thử xem đối phương có thể chịu đựng cậu đến bao giờ.

Hạ Khai lắc đầu tự giễu, cậu thật giống như một con chó bị trói chặt ở bên chân Ngụy Thầm, dù có chạy thế nào, dù có chạy xa đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Quản lý nhìn Hạ Khai, người đang mặc bộ đồ sáng lấp lánh và đang lắc lư theo điệu nhạc như một Omega, không khỏi thở dài, quay lại nói với trợ lý: “Cậu nhóc này bao giờ mới trở lại bình thường đây, mỗi ngày cậu ấy ở đây, tôi cảm giác như quán bar này có một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nổ tung chúng ta.”

Trợ lý ngẩn ra: “Tôi cũng không biết.”

Cậu ta chỉ phụ trách việc mang rượu cho khách, gần đây thường xuyên mang rượu cho Hạ Khai, nên quản lý mới cho phép cậu ta đi theo.

Tính cách Hạ Khai khá nhạy cảm, có lúc không muốn tiếp xúc với ai thì sẽ được bảo vệ ngăn cản, thậm chí ngay cả những con cháu danh gia vọng tộc nếu có đắc tội với Hạ Khai thì chắc chắn không bao giờ có kết cục tốt.

Nói chung, người đứng sau Hạ Khai không thể trêu chọc, mà cũng không thể trốn tránh.

Trong phòng nhảy, Hạ Khai uốn lượn cơ thể tựa như một lá rong biển mềm mại trôi dạt giữa lòng đại dương sâu thẳm, vẻ mặt mơ màng, những mảnh sequin lấp lánh khi có ánh sáng chiếu vào.

Mới hồi trước cậu còn nghi ngờ gu thẩm mỹ của Ngụy Thầm nhưng giờ lại không thể không thay các trang phục như thế này, mỗi ngày đổi sang một bộ mới, nếu hết thì lại quẹt thẻ của Ngụy Thầm.

Mọi người trong căn biệt thự đều rất bất ngờ và thắc mắc đối với sự thay đổi của cậu, chỉ là người mà Hạ Khai luôn muốn gặp lại chỉ dịu dàng như mọi khi.

Hạ Khai từng rất thích sự ấm áp mà Ngụy Thầm dành cho cậu nhưng giờ cậu lại sợ cái nhiệt độ dễ chịu ấy.

Hết 17.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page