Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

16

Chương trước

Chương sau

Mồ hôi của Hạ Khai còn ẩm ướt và nồng đậm hơn cả cơn mưa phùn hôn lên mặt đất ngoài cửa sổ. Ngụy Thầm nhẫn nại lau cho cậu hết lần này đến lần khác. Bàn tay ấm áp không ngừng áp lên khuôn mặt ửng đỏ, dịu dàng chạm nhẹ. Hương sữa ngọt ngào từ người Hạ Khai tràn về phía Ngụy Thầm, không chút dè dặt.

Hạ Khai tiến gần thêm một bước, Ngụy Thầm lại lùi về sau một bước. Nhưng lớp pheromone ấm áp, nóng bỏng của hắn từ sau lưng nhẹ nhàng lan ra, từng tầng từng lớp bao trùm lấy Hạ Khai, từ đầu đến chân bọc chặt cậu trong sự che chở vô điều kiện. Sự dịu dàng không giới hạn đan thành một tấm lưới mềm mại, từ từ nuốt chửng Hạ Khai.

“Khai Khai, Khai Khai.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Hạ Khai, dịu dàng trấn an. Ngụy Thầm bế cậu, cả người Hạ Khai đầy mồ hôi, đặt nằm ngay ngắn trên giường. Hắn lấy thuốc hạ nhiệt, xoa tan trong lòng bàn tay, từ từ bôi lên từng phần cơ thể Hạ Khai lộ ra ngoài. Sau khi chăm chút những chỗ bên ngoài, hắn mới chuyển sang các khu vực khác.

Hạ Khai giơ tay cản lại nhưng chẳng còn chút sức lực. Bàn tay cậu đặt lên cánh tay Ngụy Thầm, ngón tay khẽ nắm lấy, lỏng lẻo đến vô lực.

Cậu kéo cơ thể mình đến rối tung, cuộn tròn lại. Làn da đỏ lên vì cơn sốt cao, trông như một con sâu nhỏ khó nhọc bò về phía Ngụy Thầm.

Hạ Khai nắm lấy tay Ngụy Thầm, áp lên má mình, giọng nói mơ hồ: “Cứu em, cứu em với, thầy ơi.”

Ánh mắt và trái tim của thiếu niên tràn đầy sự tin tưởng và dựa dẫm vào người đàn ông trước mắt mình. Trước lời cầu cứu của Hạ Khai, Ngụy Thầm rất khó có thể từ chối.

Ngụy Thầm bế cậu lên, giữ cậu trong vòng tay, gạt những lọn tóc ẩm ướt khỏi trán cậu: “Khai Khai muốn làm gì nào?”

Hạ Khai cũng không biết lúc này mình thật sự muốn gì. Nhưng cậu biết cậu có thể đòi hỏi từ Ngụy Thầm một cách vô điều kiện.

“Em chỉ muốn dễ chịu hơn một chút, thầy ơi, thầy giúp em, giúp em với.”

Hạ Khai theo bản năng rúc vào lòng Ngụy Thầm, như một bé dã thú nhỏ tìm kiếm sự che chở. Cơ thể nóng rực của cậu áp vào lồng ngực mang đến cảm giác thoải mái ấy.

Nước mắt từ khóe mắt cậu không ngừng chảy xuống, trượt dọc theo cằm, thấm lên bộ quần áo chỉnh tề của Ngụy Thầm. Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào gương mặt lạnh lùng trước mặt, mang theo tất cả khát vọng cậu không thể diễn tả thành lời.

Hạ Khai nhẹ nhàng, yếu ớt cầu xin: “Thầy ơi, thầy giúp Khai Khai nhé?” Cậu nắm lấy bàn tay đang bôi thuốc của Ngụy Thầm, vượt qua giới hạn trong mối quan hệ thầy trò mà đặt lên mặt mình, loạn xạ cọ qua cọ lại.

Các đầu ngón tay áp lên gò má, mỗi tấc da thịt được chạm vào đều mang lại cảm giác an ủi dễ chịu.

Omega khi bước vào kỳ phát tình đều cần tất cả từ Alpha – từng cái chạm vỗ về, từng hơi thở nam tính và từng lời dỗ dành trầm thấp đầy mê hoặc. Tất cả đều dịu dàng, mềm mại, nhưng Hạ Khai không chỉ cần sự dịu dàng ấy mà còn khát khao một khía cạnh khác của Ngụy Thầm, một khía cạnh thật mạnh bạo và dữ dội.

Cậu muốn một Alpha hung hãn, như con một dã thú, cứ thế mà lao vào tấn công, đánh bại cậu rồi chiếm lấy cậu hoàn toàn, khắc sâu dấu ấn của mình lên cơ thể cậu.

Toàn bộ ý thức của Hạ Khai, từng tế bào trong cơ thể cậu đều đang gào thét, đòi hỏi được thần phục dưới thân thể Alpha của mình.

“Thầy ơi…”

Hạ Khai nghẹn ngào, cổ họng phát ra những tiếng nức nở bị kìm nén, gương mặt ướt đẫm, đỏ bừng lên như bị lửa tình hun cháy.

Cậu giống như một vật tế lễ, hoàn toàn hiến dâng bản thân mình cho Ngụy Thầm. Giọt lệ tuôn rơi nhưng ánh mắt lại tràn đầy nhiệt thành và lòng thành kính.

Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai trong vòng tay mình, cậu đang điên cuồng quấn lấy hắn. Ngụy Thầm không thể rời mắt khỏi thiếu niên đang trong thời kì yếu đuối nhất, mềm mại nhất ấy. Mùi pheromone dịu dàng từ cơ thể hắn dần khuếch tán giữa thinh không, từ ấm áp nhẹ nhàng biến thành nóng bỏng, như ngọn lửa lan tràn khắp nơi. Hạ Khai bị bao bọc trong cơn sóng tình ấy, ngay cả những đầu ngón chân cũng đỏ rực như bị thiêu đốt.

Đôi mắt của Hạ Khai tựa như hai viên ngọc trai đen bị đám cướp biển thuở xưa để quên mất giữa lòng đại dương sâu thẳm, mê hoặc đối phương như thể phải hôn lên chúng.

Ngụy Thầm cúi đầu, đặt môi lên những hàng mi ướt đẫm, rồi lần lượt hôn lên đôi mắt đen láy ấy, cẩn thận và trân trọng thiếu niên ấy vô cùng, rồi, sức lực của hắn ngày một mạnh hơn.

Hương thơm ngọt ngào trong không khí trở nên nồng đậm, như thể có thể chảy ra những giọt kem trắng muốt, ngọt lịm. Hơi thở của Hạ Khai trở nên gấp gáp, cơ thể cậu như bị thiêu cháy thành biển lửa, không để lại chút gì.

So với sự lộn xộn và bối rối của Hạ Khai, Ngụy Thầm vẫn giữ được vẻ chỉnh tề của mình. Trang phục gọn gàng của hắn, với gương mặt lạnh lùng và dáng vẻ cấm dục, tạo nên một sự đối lập kỳ lạ với bầu không khí lúc này.

Hạ Khai hoàn toàn kiệt sức, cơ thể mềm nhũn nằm trong vòng tay Ngụy Thầm. Đôi mắt cậu sau khi co rút lại thì trở nên mơ hồ, lạc lõng. Mùi pheromone của Alpha từ Ngụy Thầm xâm nhập từng ngóc ngách trong cơ thể cậu – từ chân tóc, hàng mày, trái tim cho đến đầu ngón tay.

Khoảnh khắc tuyến thể bị cắn nát, Hạ Khai cảm nhận được một liên kết kỳ diệu giữa cậu và Ngụy Thầm. Dòng máu của hắn và cậu quyện hòa vào nhau, đột nhiên sự tin tưởng và phục tùng người đàn ông vô điều kiện lại dâng trào trong lòng cậu không ngừng.

Ngụy Thầm chỉ đánh dấu tạm thời cho Hạ Khai, cố gắng kìm nén hết mức để không biến cậu thành Omega mãi mãi chỉ thuộc về bản thân mình.

Cơn mưa ngoài trời vẫn chưa dứt. Trong phòng ngủ, hai luồng pheromone hòa quyện với nhau. Sức nóng từ từ lắng xuống, thay bằng sự ấm áp dịu nhẹ, mang theo hương thơm ngọt ngào lan tỏa.

Hạ Khai mơ màng, ý thức vẫn lơ lửng, nằm yên trong vòng tay Ngụy Thầm không động đậy.

Kỳ phát nhiệt đầu tiên dần lắng xuống, Hạ Khai mới thở đều trở lại, ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh mắt của Ngụy Thầm: “Thầy ơi.” Cậu thì thầm: ”Em cảm giác như vừa chết đi, rồi sống lại vậy…”

Nói xong, nước mắt cậu vẫn tiếp tục chảy không ngừng do phản ứng sinh lý. Thần kinh nhạy cảm đến mức bất kỳ kích thích nào cũng khiến cậu không chịu nổi.

Ngụy Thầm nhẹ nhàng ôm lấy cậu, tay đặt sau lưng, vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ, kiên nhẫn đến mức như không bao giờ lay chuyển.

Hạ Khai lại nức nở cầu xin: “Thầy ơi, giúp em… giúp em đi mà…”

Hạ Khai không thể chống lại cơn khát khao bản năng của mình, đây chỉ mới là đợt thứ hai của kỳ phát tình. Cậu cần trải qua từ ba đến bảy ngày của giai đoạn này. Hạ Khai mơ màng, chìm vào cơn sóng dữ dội do Ngụy Thầm tạo ra.

Biển cả ấm áp, từng đợt sóng từ ấm dần chuyển sang nóng bỏng, cảm giác cháy bỏng này cậu lần đầu tiên cảm nhận thật rõ ràng và chân thực. Cậu hoàn toàn không thể ngờ Ngụy Thầm lại có một mặt như vậy.

Cơn nóng bỏng bao trùm, Hạ Khai mở mắt ra, mí mắt sưng lên, than thở: “Nóng quá.”

Ngụy Thầm nắm chặt tay cậu, bàn tay của thiếu niên cố gắng vùng ra nhưng không thể, mồ hôi ẩm ướt vương trên trán, nhưng mắt hắn không rời khỏi gương mặt Hạ Khai, ép cậu phải đối diện với mình, không để cậu quay mặt mà hôn lên đôi môi đã vỡ nát của cậu.

“Khai Khai, Khai Khai.” Em là của tôi.

.

Hạ Khai không còn nhớ rõ trong những ngày qua mình đã sống như thế nào, ý thức lúc có lúc không, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, duy nhất chỉ còn nhận thức được mùi pheromone của Ngụy Thầm, chỉ nhận ra hương vị của Alpha kia mà thôi.

Cậu hoàn toàn đầu hàng dưới sự chi phối của kỳ phát tình, biến thành một người chỉ còn nhận ra mùi hương nóng bỏng ấy. Mặc dù sâu trong lòng, cậu vẫn cảm thấy ghê tởm với thiên tính này, cảm giác như mình đã hoàn toàn biến thành một con quái vật.

Mọi vẻ xấu xí của bản thân đều bày ra trước mặt Ngụy Thầm, Hạ Khai cảm thấy mình như một bé cún thảm hại quỳ trước Ngụy Thầm, vẫy đuôi cầu xin hắn chút lòng thương xót.

Khi mở mắt lần nữa, Hạ Khai vẫn nằm trên giường của Ngụy Thầm, xung quanh vắng lặng, không có ai ngoài cậu.

Sau khi bị đánh dấu tạm thời, Hạ Khai không thể làm chủ được những suy nghĩ lung tung trong lòng, cậu rất nhớ thầy mình, dù chỉ xa nhau một chút, nhưng đầu óc và cơ thể cậu đều kêu gào muốn có hắn, cần sự ôm ấp của Ngụy Thầm.

Đôi môi mọng nước của cậu khẽ động đậy, Hạ Khai cứng nhắc quay mắt đi, và thấy cánh cửa phòng đóng chặt đang được người bên ngoài mở ra.

Ngụy Thầm khoác bộ đồ ngủ màu xanh đen, tay cầm món ăn còn bốc hơi nghi ngút. Khi nhìn thấy Hạ Khai mở mắt, hai mí mắt sưng lên nhìn mình, hắn không khỏi cong môi, ánh mắt và nét mặt thoáng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

“… Thầy ơi…”

Hạ Khai cố gắng vùng vẫy, muốn nâng cơ thể yếu ớt của mình lên nhưng vô ích, hiện tại cậu không thể dùng chút sức lực nào. Toàn bộ sức lực của cậu đã bị lấy đi từ mấy ngày trước, điều đáng buồn là ngoài việc tạm thời bị đánh dấu, Ngụy Thầm không làm gì vượt quá giới hạn với cậu, trái lại, chính cậu mới là người không ngừng bám riết lấy Ngụy Thầm, cầu xin hắn, cuối cùng biến mình thành một hình ảnh thảm hại và yếu đuối như thế này, tất cả đều là lỗi của cậu.

Cảm giác ấm áp ở phía sau lưng, Hạ Khai theo bản năng dựa vào, nhớ lại hành động có phần thất lễ của mình, nhưng dù có cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể động đậy nổi, quay đầu đi, tủi thân và bực bội áp lên vai Ngụy Thầm.

“Thầy ơi, ôm em một chút được không?”

 

Hết 16.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page