1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
08/04/2025
15
08/04/2025
16
09/04/2025
17
09/04/2025
18
10/04/2025
19
10/04/2025
20
11/04/2025
21
11/04/2025
22
13/04/2025
23
13/04/2025
24
14/04/2025
25
14/04/2025
26
15/04/2025
Hạ Khai đã uống xong thuốc giải rượu, cơn say đã thoái lui hơn nửa nhưng mặt cậu vẫn còn ửng đỏ. Cơ thể nóng rực, không biết là do tình nóng hay vì còn dư lại hơi men. Cậu thở hổn hển, khi Ngụy Thầm mở cửa bước vào, Hạ Khai đã xé tan bộ đồ đang trói buộc mình, để lại đống xộc xệch trên giường. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ướt và sáng, nhìn thẳng vào Ngụy Thầm.
“Không có Alpha khác, thầy đã hài lòng chưa?”
Quần bị vứt một nửa trên mép giường, nằm bên cạnh chân Hạ Khai. Ngụy Thầm liếc nhìn xuống, rồi lại nghe Hạ Khai lặp lại: “Thưa thầy, thầy đã hài lòng chưa?”
Hài lòng sao? Chỉ cần một cái bắt đầu, một cái kết, là có thể hài lòng được sao?
Ngụy Thầm vẫn đứng yên, đột nhiên tiến lại gần Hạ Khai, bàn tay hắn nắm lấy cổ chân cậu.
.
Bàn tay Ngụy Thầm nắm lấy cổ chân Hạ Khai rất vừa vặn, dáng đứng của Hạ Khai hơi nghiêng, khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu trước mặt Ngụy Thầm. Cậu cố gắng đá chân, muốn rút ra nhưng đầu ngón tay của Ngụy Thầm, với lớp chai mỏng kia, hắn lại đột ngột ấn vào những vết thương chằng chịt, đẫm máu của cậu. Ngụy Thầm cúi người xuống, mắt đối mắt với Hạ Khai.
“Khai Khai, sao em lại muốn làm tổn thương bản thân mình như vậy?”
Hạ Khai im lặng không đáp, dưới lớp vải quần, những vết thương mới thêm vào những vết thương cũ, những vết xước đan xen, không chỉ nông mà còn rất sâu, có thể thấy Hạ Khai đã rất tàn nhẫn với chính mình. Cậu muốn tìm sự an ủi tinh thần từ những hành động này.
Ngụy Thầm nói:
“Em giấu dao ở đâu?”
Ngụy Thầm đã làm tất cả mọi thứ có thể để mang những điều tốt đẹp nhất trên đời cho Hạ Khai, trong căn biệt thự này, Hạ Khai là người tự do nhất, không ai có thể trói buộc cậu, kể cả Ngụy Thầm, hắn cũng chưa bao giờ xâm phạm không gian riêng của cậu.
.
Cửa sổ mở một nửa, rèm nhẹ nhàng bay phất phơ, ngoài trời bỗng nhiên mưa rơi lất phất, trong phòng ngược lại tăng lên một nhiệt độ mơ hồ, đầy ẩn ý.
Ngụy Thầm đặt tay lên những vết sẹo của Hạ Khai, hắn dường như không cảm thấy đau, ngơ ngác chớp mắt.
Ngụy Thầm nói với giọng điệu nghiêm túc: “Khai Khai, thầy bảo vệ em không phải để em làm tổn thương chính mình.”
Hạ Khai khẽ rụt cổ lại, đáp: “Vậy em phải làm sao đây?”
Chuyện như thế xảy ra, không ai có thể hiểu được nỗi lòng của cậu. Cảm giác đau đớn và áp lực trong lòng, Hạ Khai không thể tâm sự với bất kì ai.
Dựa vào những gì Ngụy Thầm đã làm cho cậu, Hạ Khai biết thầy mình không chỉ đơn giản là người mà cậu gọi là “thầy” trên danh nghĩa. Cậu và Ngụy Thầm có một khoảng cách quá lớn về địa vị.
Hạ Khai vốn đã luôn phải cậy nhờ vào sự giúp đỡ của người khác, khi sức mạnh quá chênh lệch, phía yếu thế suy cho cùng cũng chỉ là một nhánh tơ hồng mỏng manh kí siinh, chỉ là một ma cà rồng chỉ biết hút máu con mồi một cách vô tội vạ.
Hạ Khai buồn bã, cúi thấp mi mắt: “Em rất xấu xí lại còn kì quái nên chắc hẳn em chính là một đối tượng thí nghiệm vô cùng hoàn hảo đối với bọn họ. Dường như giá trị duy nhất mà em sở hữu chính là một bản thể, là một mẫu vật để bọn họ liên tục gắn những thiết bị sinh hóa và tiêm những liều thuốc kinh hoàng kia vào người em.”
Cậu dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Thầy ơi, em đã thay đổi rồi, vốn dĩ cũng không thể quay lại như trước, thầy vẫn chưa hiểu sao? Hạ Khai đã không còn là Hạ Khai của trước kia, giờ đây chỉ là một con quái vật không hơn không kém.”
Ngụy Thầm sao lại phải phí sức với cậu, để cậu tự buông thả bản thân chẳng phải tốt hơn sao?
“Thầy ơi.” Hạ Khai ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngụy Thầm: “Thầy hiểu chứ? Em nghĩ có lẽ thầy còn hiểu em hơn cả những gì em biết về bản thân mình đấy!”
Cậu giơ tay, từng chút một tháo bỏ lớp vải đang trói buộc cơ thể, để lộ ra thân hình gầy gò.
Những lớp cơ bắp mỏng xưa kia không còn dấu vết, xương cốt trở nên mảnh mai hơn một vòng, làn da tái nhợt không có màu máu, toát lên một sắc xanh nhợt nhạt.
Yếu đuối, mỏng manh, chỉ cần dùng một chút sức là có thể gãy, như một chú chim gãy cánh không thể thỏa sức vùng vẫy giữa thinh không.
Giọng Hạ Khai nhẹ nhàng: “Hiện tại em là như thế này đây, còn Hạ Khai mà thầy từng biết thật ra đã chết từ lâu rồi.”
“Vậy sao?” Nét mặt Ngụy Thầm không thay đổi: “Khai Khai nghĩ mình như thế hả? Thực ra tôi và em giống nhau đấy!”
Ngụy Thầm nâng mặt Hạ Khai lên, gần như chạm vào mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt cậu, không chút biểu cảm, lặp lại hành động của Hạ Khai một cách bình tĩnh và chậm rãi.
Hạ Khai đột nhiên mở mắt thật to, Ngụy Thầm dùng một tay giữ chặt cằm cậu, tay kia vẫn tiếp tục tháo bỏ lớp vải trên người.
Cơn mưa phùn hôn lên mặt đất, không khí lạnh lẽo khi chạm vào da, mang theo hơi thở nóng bỏng lướt qua, lạnh rồi lại ấm, cứ thế mà bao quanh Hạ Khai.
Ngụy Thầm dừng lại, buông tay khỏi cằm Hạ Khai, đứng trước mặt cậu: “Khai Khai đã nhìn rõ chưa, chúng ta đều giống nhau, chẳng có gì khác biệt.”
Giữa Hạ Khai và Ngụy Thầm không có bất cứ vật gì ngăn cách, hơi thở ấm áp từ Ngụy Thầm truyền tới, không khí cũng bắt đầu bị ảnh hưởng bởi cái nhiệt độ nóng bỏng này.
Hạ Khai mở miệng, nhìn Ngụy Thầm mà không nói được lời nào. Cậu hoàn toàn không nhận ra Ngụy Thầm đang hành động trái ngược với vị trí của hắn.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng phải đối mặt với Ngụy Thầm trong tình huống như thế này, dù có xin hắn đánh dấu cậu, cậu cũng chưa bao giờ có một chút ý niệm đó.
Trong lòng Hạ Khai, Ngụy Thầm luôn là một người lạnh lùng, điềm tĩnh, không thể bị lay chuyển. Một người như vậy sao lại đứng trước mặt cậu mà tháo bỏ quần áo?
“Thầy…”
Ngụy Thầm lại hỏi: “Khai Khai đã nhìn rõ chưa, tôi và em không có gì khác biệt đấy thôi?”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ bôi thuốc lên chân của em.”
Ngụy Thầm không muốn để Hạ Khai lưu lại vết sẹo trên chân, nét mặt hắn bình tĩnh, bước vào phòng của Hạ Khai, tìm hộp thuốc mỡ rồi chuẩn bị bôi lên chân cậu.
Hạ Khai như tỉnh lại từ cơn mê, co chân lại ngồi ôm gối, lúc này cả cậu và Ngụy Thầm đều không mặc gì, Hạ Khai kéo chăn gần đó, không dám mặc lại trước khi Ngụy Thầm mặc đồ vào.
Bàn chân cuộn lại được Ngụy Thầm nắm chặt, hắn nói: “Chân em hơi lạnh đấy!”
Ngụy Thầm lập tức đóng cửa sổ, lấy một chậu nước ấm từ phòng tắm. Quá trình này khiến Hạ Khai choáng váng, liên tục lắc đầu.
Ngụy Thầm cứ như thể mặc đồ mà không mặc, Hạ Khai khó khăn mở miệng: “Không cần, để em tự làm.”
Ngụy Thầm bình tĩnh nhấc chân cậu vào nước, khi nhiệt độ dần nóng lên, hắn mới từ từ lau khô cho cậu, mở lọ thuốc mỡ ra, xoa đều lên lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng bôi lên những vết thương.
Từ khi trở thành Omega, cơ thể Hạ Khai dường như cũng theo sự biến đổi của gene mà hỏng đi, khả năng hồi phục vết thương trở nên chậm chạp, cảm giác đau đớn rõ rệt.
Cậu cần những cơn đau đó để nhắc nhở mình, rằng tình trạng của bản thân đang tồi tệ đến mức nào.
Hạ Khai im lặng để Ngụy Thầm bôi thuốc, sự cảm động vì được trân trọng cùng với cảm giác xấu hổ và sa ngã trong lòng cậu cứ kéo nhau đấu tranh dưới đáy lòng.
“Thầy.” Hạ Khai quay mặt sang nơi khác: “Thầy mặc đồ lại đi.”
Giọng nói bỗng nhiên hạ thấp: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa.”
Lưng cậu ấm áp, Ngụy Thầm trước tiên giúp Hạ Khai mặc lại áo ngủ, rồi mới quay lại chỉnh đốn lại quần áo của mình.
Có một điều chắc chắn rằng Ngụy Thầm là một Alpha vô cùng xuất sắc, là một người đàn ông đầy niềm kiêu hãnh, mà so với hắn, Hạ Khai chỉ càng thêm tự ti mà thôi. Khi nhìn vào cơ thể dị dạng của mình, cậu đã im lặng thật lâu.
Hương pheromone nam tính vây hãm xung quanh cơ thể lúc nồng đậm lúc loãng đi, mang theo ý nghĩa an ủi, ôm chặt lấy Hạ Khai, khiến cậu hoàn toàn chìm vào trong biển tình ấm áp.
Mà Ngụy Thầm lại chính là hố sâu giữa đáy biển đó, là vực thẳm huyền bí đầy nguy hiểm, ánh mắt hắn vẫn luôn điềm tĩnh như thế, cứ nhìn Hạ Khai một cách bao dung như thế.
Hạ Khai thành thật lên tiếng: “Thầy ơi, em làm cho cơ thể này bị thương là do nó khiến em thấy bản thân trông như một con quái vật vậy.”
Ngụy Thầm im lặng, tia sáng trong mắt dần thay đổi.
Pheromone của Ngụy Thầm mang lại cho Hạ Khai một cảm giác đè nén, cố gắng nhẫn nhịn trong chốc lát, cậu bất an ngẩng đầu lên, mơ hồ tìm kiếm ánh mắt của Ngụy Thầm.
“Thầy ơi.”
Ngụy Thầm cũng chẳng biết phải nói gì bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu, hắn đã có ý đồ đen tối với Hạ Khai.
Kể từ lần gặp mặt đầu tiên, Ngụy Thầm đã xác định rằng dù cho thế giới này có sập xuống thì Hạ Khai vĩnh viễn không thể thoát khỏi hắn.
Nếu Hạ Khai muốn một thế giới như thế nào thì Ngụy Thầm sẽ xây dựng nơi đó một cách hoàn mỹ nhất, để thiếu niên có thể thoải mái vùng vẫy trong khoảng trời của mình và chỉ cần chạm nhẹ một cái, Hạ Khai sẽ luôn quay trở về vòng tay của hắn, mãi mãi chỉ là của hắn mà thôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận