Sát Thủ Này Có Hơi Nghèo

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Nhưng sau lưng có người ghé tai nói nhỏ vài câu, ánh mắt bà ta bỗng trấn tĩnh lại, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Phó Bắc Nguy, chỉ dựa vào lời tranh biện giữa ngươi và ta thì chẳng có nghĩa lý gì.”

 

“Hôm nay, ta cố tình thỉnh đến đây vài vị lão thần đức cao vọng trọng, để họ phân định xem ai là chính thống, ai là kẻ phản nghịch. Nếu ngươi dám cưỡng ép phá thành, vậy thì danh tiếng nghịch thần tặc tử của ngươi coi như đã định.”

 

Phó Bắc Nguy hất tay một cái, ngay sau đó cũng có một nhóm văn thần bước ra, đều là những người có địa vị cao trong triều.

 

Không thể không nói, đám nho sĩ cãi nhau quả thật có phong cách riêng.

 

Ta nghe mà ngủ gà ngủ gật.

 

Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân khẽ rung động.

 

Không đúng!

 

Ta lập tức thi triển khinh công, đáp nhẹ lên một ngọn cây, phóng tầm mắt ra xa—

 

Chỉ thấy cách đây vài dặm, một đội quân khổng lồ đang tràn đến theo thế bao vây!

 

Hóa ra Khương Thái hậu kéo dài thời gian chỉ để chờ tiếp viện!

 

Mọi người đều cảm nhận được sự áp sát của đại quân, trên tường thành, Khương Thái hậu nở nụ cười đắc thắng.

 

“Phó Bắc Nguy, ngươi quên rồi sao? Tiên hoàng từng bí mật bồi dưỡng một đội cấm vệ quân ở phương nam, đội quân này chỉ nghe lệnh quân vương, mà quân vương hiện tại chính là dưỡng tử của ta.”

 

Một vị lão thần đứng phía sau bà ta, thần sắc có chút không hài lòng, thở dài: “Đáng tiếc! Nếu bàn về chính thống, dưới gối Tiên hoàng chỉ có một vị Vĩnh Khang công chúa, nay Hoàng thượng chỉ là tông thân, vốn dĩ truyền ngôi không danh chính ngôn thuận.” 

 

“Từng có lời đồn rằng Tiên hoàng đã để lại di chiếu truyền vị, vị đại thái giám của tiền triều còn nói, Tiên hoàng vốn định truyền ngôi cho Vĩnh Khang công chúa, đáng tiếc công chúa đã bị ám sát, đại thái giám cũng mất tích không dấu vết.”

 

Binh mã sau lưng càng lúc càng gần.

 

Miêu Thanh sắc mặt trầm trọng, khẽ hỏi: “Vương gia, phải làm sao đây?”

 

Ta chưa từng thấy sắc mặt Phó Bắc Nguy nghiêm trọng đến vậy.

 

Hắn nhẹ vỗ lên mu bàn tay ta, trầm giọng: “Đừng sợ.”

 

Nhưng thực ra, ta vốn định nói— 

 

“Có một khả năng… rằng di chiếu truyền ngôi đang nằm trong tay ta?”

 

Không khí đột nhiên tĩnh lặng như chết.

 

Tất cả mọi người, từ văn thần võ tướng, đến Khương Thái hậu trên tường thành, đều đồng loạt quay đầu nhìn ta.

 

Ta từ trong ngực móc ra một cuộn tranh, tuy đã nhàu nhĩ, nhưng vẫn bảo tồn nguyên vẹn.

 

Cẩn thận mở ra—

 

Quả nhiên, chính là di chiếu truyền ngôi.

 

 

Ta cũng không ngờ chuyện lại thành ra như thế này.

 

Là do… lúc trước ta đến phủ Lại bộ Thượng thư đào bạc dưới gốc lê, tiện tay đào luôn bức họa này, nhìn có vẻ đáng tiền, nên giữ lại làm của riêng.

 

19.

 

Lúc trước chỉ cảm thấy bức họa này có gì đó mờ ám, nhưng không ngờ nó lại chính là di chiếu truyền ngôi.

 

Trên tường thành, một vị lão thần mắt sáng rực lên, kích động hét lớn: “Mau! Mau thả ta ra! Ta phải xem cho rõ!”

 

Lão ta vội chạy xuống, nâng bức họa lên, đối chiếu với ánh mặt trời.

 

Bên trong hiện ra một bản chiếu thư.

 

“Đúng rồi! Đúng là nó! Tiên hoàng đã truyền vị cho Vĩnh Khang công chúa!”

 

Vị lão thần kia cổ họng nghẹn lại, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã, quỳ xuống đất mà khóc nấc: “Nhưng đáng tiếc… công chúa đã bị kẻ gian ám hại, thi thể không còn…”

 

Ta vỗ nhẹ vai ông ta, ngữ khí có chút cân nhắc: “Có khi nào… ta chính là Vĩnh Khang công chúa?”

 

Lão thần trợn tròn mắt, sắc mặt hoàn toàn hoảng loạn, cẩn thận đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Nhưng lúc công chúa gặp nạn đã mười sáu tuổi, không phải dung mạo này.”

 

Ta gật đầu, bình tĩnh nói: “Ta bị trọng thương, sau khi trị khỏi thì dung mạo thay đổi. Sau này thấy trong cung lắm thị phi, ta không muốn quay về nữa.”

 

Thấy bọn họ vẫn còn nghi ngờ, ta tiếp tục lên tiếng: “Ta sinh vào năm Canh Định thứ mười ba, ngày mồng năm tháng Chạp.”

 

“Thái phó Tần, chẳng phải lúc nhỏ người từng dạy ta đọc sách sao? Ngày đầu tiên ta không thuộc bài, người còn đánh ta một gậy lên tay.”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page