Sát Thủ Này Có Hơi Nghèo

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Nhưng tốc độ mũi tên quá nhanh, ta căn bản không kịp trở tay, chỉ có thể dùng vai đỡ lấy.

 

Trong đầu đã nghĩ lần này phải đòi Phó Bắc Nguy bồi thường thật nhiều.

 

Nhưng không ngờ—

 

Mũi tên không bắn vào ta, mà lại xuyên thẳng vào lưng Phó Bắc Nguy.

 

Hắn đã kéo ta ra!

 

Cả hai chúng ta lăn xuống một khe suối.

 

Hắn vốn đã trúng tên, lại ngâm trong nước lạnh, chẳng mấy chốc bắt đầu sốt cao.

 

Ta cố gắng hết sức lôi hắn vào một sơn động, vất vả kéo hắn ngồi dựa vào vách đá, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Này, ngươi đừng có chết đấy!”

 

Lương tháng của ta còn chưa lĩnh đủ đâu.

 

Nhưng mà… cũng không phải chỉ vì lý do đó.

 

Sắc mặt Phó Bắc Nguy tái nhợt. 

 

Ta nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, hắn kéo ta ra để đỡ mũi tên thay, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

 

13.

 

Hắn nóng như lửa đốt, ta vội vàng ra ngoài hái chút thảo dược, sắc lên rồi đỡ hắn uống. 

 

Nhưng người đang sốt mà mặc y phục ướt thì chắc chắn không ổn.

 

Cân nhắc một hồi, ta rốt cuộc đưa tay về phía y phục của Phó Bắc Nguy, à không, phải gọi là đưa tay giúp đỡ.

 

Ta nhẹ nhàng vén vạt áo hắn lên, vô tình chạm phải phần cơ bụng rắn chắc.

 

Ồ… cảm giác này…

 

Không rõ lắm, vậy sờ lại lần nữa.

 

Sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba…

 

Đến lần thứ tư, khi ta vừa định thực thi hành vi phi pháp, bàn tay lại bị một lực mạnh mẽ siết chặt.

 

Ta giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Bắc Nguy đang nhíu mày nhìn mình.

 

Vừa định mở miệng chối tội, hắn bất ngờ kéo mạnh ta vào lòng, một tay giữ chặt sau gáy, cúi đầu áp lên môi ta.

 

Ta trừng lớn mắt, chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập vị tanh ngọt của máu.

 

Phó Bắc Nguy buông ra, nhét một viên thuốc vào miệng ta, rồi cả người mất đi khí lực, tựa lưng vào vách đá, hơi thở yếu ớt.

 

“Viên thuốc này cộng với máu của ta chính là giải dược của ngươi. Độc trong người ngươi đã được giải, mau đi đi.”

 

Ta nhíu mày: “Còn ngươi thì sao?”

 

Hắn khẽ nhắm mắt, thanh âm mỏng manh: “Khương Thái hậu đã hạ sát chiêu, phía sau nhất định còn có truy binh. Ta lành ít dữ nhiều.” 

 

“Nếu ngươi ra được, hãy thay ta làm một chuyện cuối cùng—đến Yên Lương, nói với Thành chủ Miêu Thanh rằng, thời cơ đã đến.”

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn, chậm rãi giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

 

“Ta, Phượng Tam, từ trước đến nay không làm ăn lỗ vốn. Số bạc ngươi trả ta, chưa đủ để ta làm chuyện này.”

 

Ánh mắt hắn dần ảm đạm.

 

“Cho nên…” Ta bưng bát thảo dược đã sắc xong, đưa đến bên môi hắn: “Ngươi phải sống cho tốt, tiếp tục tăng lương cho ta mới được.”

 

14.

 

Đợi đến khi Phó Bắc Nguy hồi phục đôi phần, ta đỡ hắn từng bước, từng bước trở về kinh thành.

 

Nhưng khi đến cửa thành, trước mắt liền xuất hiện một lượng lớn binh lính tuần tra.

 

Phó Bắc Nguy đột nhiên giơ tay chặn ta lại, trầm giọng: “Kinh thành có biến.”

 

Trước cổng thành, binh lính đang kiểm tra từng người ra vào, so sánh với tranh vẽ.

 

Từ xa nhìn lại, ta vừa liếc mắt một cái liền nhận ra — trong tranh vẽ không phải ai khác, chính là chủ nhân của ta.

 

Phó Bắc Nguy đứng bên ngoài cổng thành, lạnh lùng cất lời: “Đến Yên Lương.”

 

Hắn đã dày công bồi đắp thế lực ở đó nhiều năm, hiện tại chính là lúc cần đến.

 

Hắn dùng ngọc bội của mình đổi lấy một cỗ xe ngựa, chúng ta lập tức lên đường, ra roi thúc ngựa thẳng tiến Yên Lương.

 

15.

 

Đêm xuống, khi đến một con đường tỉnh đạo, ta bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

 

Xung quanh quá mức yên ắng, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.

 

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, ta vội kéo dây cương dừng xe, bàn tay nắm chặt chuôi Song Hoa Đao bên hông.

 

“Thôi đi, đừng núp nữa, ta đã nhìn thấy các ngươi rồi.”

 

Xoạt xoạt xoạt!

 

Ngay lập tức, từ trong bóng tối xuất hiện hơn mười mấy s.át th.ủ.

 

Mẹ nó! Ta chỉ thử lừa một chút thôi mà?!

 

Sao thật sự có cả đống người thế này?!

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page