11.
Sau khi ta cùng Phó Bắc Nguy hồi phủ không bao lâu, tin tức về cái chết của Lại bộ Thượng thư đã lan khắp kinh thành.
Đáng kinh ngạc hơn chính là—tại hiện trường còn phát hiện quan ấn của Đại Lý Tự Thiếu khanh.
Trùng hợp làm sao, ngay hôm sau lại có một tên thích khách bị bắt, gã thừa nhận chính mình đã giet Thượng thư, hơn nữa còn khai là do Đại Lý Tự Thiếu khanh sai khiến.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, lại do chính “kẻ chủ mưu” thẩm tra vụ án, vậy thì kết án còn gì nhanh hơn?
Chẳng mấy chốc, chưa đầy một tháng, hai vị trí quan trọng này liền đổi thành người của Phó Bắc Nguy.
Nhưng tất cả những chuyện đó chẳng liên quan đến ta.
Điều khiến ta bận tâm bây giờ là—một tháng lương của mình đã bị trừ mất hai trăm lượng bạc!
Mang theo lửa giận, ta nhảy cửa sổ xông vào phòng Phó Bắc Nguy, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao lại trừ ta hai trăm lượng bạc?!”
Hắn đang cầm bút vẽ vẽ gì đó, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Ngươi nhìn mặt sau.”
Ta lật tờ bảng lương ra, phía sau ghi một dòng chữ vô cùng chói mắt: “Lén nhìn chủ nhân tắm rửa, đại nghịch bất đạo, trừ hai trăm lượng.”
…Hóa ra hắn biết ta ở trên mái nhà?!
Hahahaha… Hahahaha… Quá thất lễ rồi!
Ta chột dạ, cười gượng vài tiếng, chuẩn bị lộn qua cửa sổ chuồn lẹ, nhưng hắn gọi giật lại: “Rốt cuộc là ai dạy ngươi đi ra vào bằng cửa sổ?”
Ta tự hào đáp: “Sư phụ đầu tiên của ta. Người nói, đã hành nghề này, cửa sổ mới là chính đạo.”
Hắn dừng bút, thản nhiên hỏi: “Sư phụ ngươi là vị s.át th.ủ lừng danh nào?”
Ta thoải mái nói: “A, không, lão nhân gia là một… tặc hái hoa.”
Sắc mặt Phó Bắc Nguy thoáng chững lại, giọng điệu vẫn đều đều: “Lão ta cũng đã dạy ngươi ‘tuyệt kỹ hái hoa’?”
Ta thở dài, đầy vẻ tiếc nuối: “Nói ra thì hổ thẹn, lão nhân gia bảo ta là đồ đầu gỗ, không có phúc hưởng thụ.”
Khoan đã… có phải hắn vừa cười không?
Ta tiếp tục lơ đãng nói: “Bất quá ta cũng muốn thử xem sao, tiểu công tử nhà Tể tướng trông cũng khá lắm.”
Sắc mặt Phó Bắc Nguy lập tức đen như đáy nồi.
Haiz… vị chủ nhân này thật khó hầu hạ!
12.
Vừa bước ra khỏi cửa, ta đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu Phó Bắc Nguy đã biết ta ở trên mái nhà hôm đó…
Thì hắn vẫn cứ làm cái kia cái nọ.
Chuyện này không thể nghĩ sâu… nghĩ một cái, lại chảy máu mũi rồi.
Chưa được bao lâu, triều đình xảy ra đại sự.
Tân Đại Lý Tự khanh liên thủ với Lại bộ Thượng thư cùng các đại thần trong Ngự bút các, dâng tấu hạch tội Thái hậu Giang thị.
Tội danh: hậu cung can dự chính sự, ngoại thích chuyên quyền, bức ép Hoàng thượng giao ra ngọc tỷ.
Nhưng Thái hậu dứt khoát lấy cớ lâm bệnh, rút về hậu cung, quyết không chịu giao ngọc tỷ.
Phó Bắc Nguy nói, tình thế trước mắt căng như dây đàn, phong vân sắp nổi, quyền binh trong tay ai, người đó thắng.
Thế là, trước khi thu sang, hắn dẫn ta đến giáo trường duyệt binh.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy cả một đội ngũ tiểu tướng quân trẻ trung, rắn rỏi, lòng ta kích động không thôi.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ—
Những vị tiểu tướng quân đó quả thật rất trẻ trung, rất cường tráng, nhưng mẹ nó, ai nấy đều bọc ba tầng giáp, kín không kẽ hở.
Nghe nói là do Nhiếp chính vương cố ý hạ lệnh, sợ có kẻ gian dòm ngó.
Phi lý! Nói ai là kẻ gian hả?
Cái tên này sớm muộn cũng gặp báo ứng!
…Ờ, hắn quả nhiên bị báo ứng thật.
Trên đường hồi kinh, không biết từ đâu bỗng xuất hiện một nhóm sơn tặc, huấn luyện tinh nhuệ, mục tiêu rõ ràng nhắm thẳng vào Phó Bắc Nguy.
Chúng đông người, hộ vệ căn bản không cầm cự nổi.
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể dẫn hắn lẩn vào rừng sâu.
Nhưng đám truy binh phía sau bám riết không buông, còn bắn tên loạn xạ.
Ngay lúc nhìn thấy một mũi tên lao thẳng đến sau lưng Phó Bắc Nguy, theo bản năng, ta vọt tới định vung đao chém đứt.
You cannot copy content of this page
Bình luận