Thích khách cả kinh, kinh ngạc thốt lên: “Song Hoa Đao… Ngươi là s.át th.ủ đứng đầu bảng, Phượng Tam?!”
Ta nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên.
Thích khách cười lạnh: “Thì ra loại người như ngươi cũng chịu vì kẻ khác mà bán mạng? Hay là làm một vụ giao dịch đi—ngươi giúp ta giet hắn, hoa hồng ta chia ngươi một nửa.”
Ta cũng cười lạnh đáp lại: “Ngươi nghĩ ta là hạng người nào? Trước đây ta ám sát thất bại, là vương gia không chấp nhặt mà tha cho ta, đối với ta, hắn là ân nhân cứu mạng.”
Nói đoạn, ta quay đầu nhìn Phó Bắc Nguy, ánh mắt tràn đầy sự trấn an: “Nhưng phải tăng tiền.”
Phó Bắc Nguy tựa vào cửa sổ, cố nén độc tính trong cơ thể, chậm rãi nói ra một con số: “Một ngàn lượng.”
Ta hơi do dự.
Hắn tiếp lời: “Hoàng kim.”
Lúc này, ánh mắt ta sáng lên.
“Xem kẻ nào dám động vào chủ nhân của ta!”
Ta vung đao chắn trước Phó Bắc Nguy, giọng điệu lạnh lùng: “Gặp ta rồi, nhiệm vụ của ngươi coi như thất bại.”
Thấy ta không có ý định lung lay, thích khách hiểu rằng hắn không thể chiến thắng, bèn lập tức lùi lại, tung người phóng qua cửa sổ.
Trước khi đi, gã chỉ để lại một câu: “Cho dù không phải ta, sớm muộn cũng sẽ có kẻ khác tới. Tự lo lấy thân.”
Câu này ta nào có không biết?
Dù sao, ta chính là người đầu tiên nhận đơn ám sát hắn mà.
Ta ngẩng đầu nhìn Phó Bắc Nguy, chỉ thấy sắc mặt hắn đỏ ửng, đuôi mắt phủ hơi nước.
…Khoan đã?
“Về… về vương phủ, loại độc này ta không thể dùng nội lực ép ra.”
Ta gãi gãi cằm: “À… hình như ta khá quen với thứ độc này.”
Hắn liếc mắt nhìn ta, dường như vừa nhận ra điều gì, ánh mắt bỗng trở nên âm trầm, lạnh lẽo mà nguy hiểm:
“Xuân dược?”
…Ừm hừm.
Ta vỗ tay: “Đừng lo, loại độc này dễ giải lắm. Ta đi tìm một cô nương cho ngài, thích mập hay thích gầy…”
Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị hắn siết chặt.
Nhiệt độ trên tay nóng bỏng đến mức ta giật mình.
Hắn đột ngột áp sát, mạnh mẽ đẩy ta vào góc tường, từ trong cổ họng nghiến ra mấy chữ: “Ngươi giúp ta.”
?
Còn có chuyện tốt như vậy ư?!
Ta cố tình làm bộ dè dặt, e thẹn xoay qua xoay lại, tay lại rất tự nhiên đưa tới cởi y phục của Phó Bắc Nguy: “Việc này… không hay lắm đâu nhỉ?”
Phó Bắc Nguy siết chặt cổ tay ta, nghiến răng: “Đi lấy một thùng nước đá tới!”
Ta nhướng mày: “Sao? Ngươi còn chê ta?”
Cảm giác bị xúc phạm sâu sắc!
“Nói cho ngươi biết! Ngươi có biết ta đã thấy qua bao nhiêu mỹ nam tử chưa?!”
Phó Bắc Nguy nhàn nhạt nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi còn chưa đủ tư cách để xếp hạng.”
…
Ta giận đến mức muốn vung đao chém hắn!
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Phó Bắc Nguy bất ngờ ôm chặt lấy eo, kéo ta vào lòng.
Hắn cúi xuống, hơi thở nóng rực phả bên tai: “Ngươi thật sự muốn giúp ta đến vậy sao?”
…Hửm?
Không đúng, tình huống này có gì đó sai sai.
Xong rồi, xong rồi, ta trước giờ chỉ nói mạnh miệng, chứ thực tế vẫn là một khuê nữ chưa trải sự đời!
Chuyện này… là làm như thế này sao?
Ta đỏ bừng mặt, theo bản năng đẩy hắn ra: “Ta đi tìm nước đá cho ngươi!”
Sau khi chuẩn bị xong nước đá cho Phó Bắc Nguy, ta liền chạy đi tìm Trạng nguyên lang, nói với y rằng Nhiếp chính vương đang nghỉ lại ở đây, ai cũng không được quấy rầy.
Sau đó, ta thuận tiện đuổi hết những kẻ không liên quan ra ngoài, rồi lặng lẽ trèo lên mái nhà.
Thận trọng lật một viên ngói, ghé mắt nhìn xuống…
Không phải ta nhiều chuyện đâu nhé, chủ tử một mình tắm rửa dễ xảy ra sự cố, ta chỉ quan tâm đến an nguy của hắn thôi.
Tuyệt đối không có gì sai cả.
Nhưng mới chỉ nhìn một cái…
Ta cảm giác tâm trí của mình phải chịu cú sốc cực mạnh.
Mẹ nó…Cảnh tượng này, chẳng lẽ có thể xem miễn phí sao?!
Ta lập tức đậy lại ngói, che kín.
Chợt cảm thấy… dưới mũi có gì đó ươn ướt.
Trời đất quỷ thần ơi… thời tiết quái quỷ gì thế này, khô nóng đến mức chảy cả máu mũi!
Hít sâu… hít sâu…
You cannot copy content of this page
Bình luận