Sát Thủ Này Có Hơi Nghèo

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

“Là xuân dược!”

 

Không khí bỗng chốc yên lặng.

 

Ta trông thấy khóe mắt Phó Bắc Nguy giật giật hai lần, thanh âm lạnh nhạt: “Ngươi định dùng thứ này đối phó ai?”

 

Ta lúng túng muốn đưa tay gãi đầu, nhưng lại bị trói chặt, đành cào cào ngón chân xuống đất.

 

Hỏng bét rồi… chẳng phải là dám có ý đồ xấu sao?

 

Ta chột dạ không dám nhìn hắn.

 

3.

 

Không thể không nói, làm chủ nhân, Phó Bắc Nguy cũng rất rộng rãi.

 

Ngày thứ hai sau khi ta quy phục, liền được thả khỏi đại lao, còn được cấp riêng một tiểu viện, mỗi tháng có bổng lộc, thật sự không tệ chút nào.

 

Giang hồ từ đó thiếu đi một s.át th.ủ lang bạt, nhưng lại có thêm một kẻ giet người chuyên nghiệp được triều đình biên chế.

 

Ba ngày sau, ta nhận được nhiệm vụ đầu tiên.

 

Phó Bắc Nguy lệnh cho ta đột nhập vào phủ của Lại bộ Thượng thư, dò la cơ mật, lấy về một bức họa vô cùng bí ẩn. 

 

Nghe nói, bức họa ấy liên quan đến giang sơn xã tắc.

 

Hảo hán a, việc lớn như vậy, máu huyết của kẻ s.át th.ủ lạnh lùng như ta cuối cùng cũng sôi trào!

 

Đêm đó, ta mặc dạ hành y, lặng lẽ xuất phát.

 

Phòng vệ của phủ Thượng thư so với phủ Nhiếp chính vương quả thực không đáng nhắc đến. 

 

Chỉ hai – ba động tác, ta đã tìm được thư phòng của Thượng thư, còn chưa kịp tiến vào, bỗng nghe bên trong có tiếng trò chuyện.

 

“Haiz… dân sinh khổ cực, thân này cũng chẳng có nổi hai lạng thịt…”

 

“Đáng thương thay, trong lòng ôm chí lớn, mà chẳng ai có thể nhìn thấu…”

 

Khoan đã, nghe như vị Thượng thư này cũng biết xót thương lê dân, hẳn là một vị quan tốt.

 

Ta cảm thấy hơi áy náy, nhưng vẫn lật một miếng ngói trên mái ra, nhìn xuống…

 

Chỉ thấy vị Thượng thư đại nhân đang ngồi bên án thư, trước mặt ông ta — Là một mỹ nhân chỉ mặc mỗi cái yếm!

 

… Đúng là đáng chết!

 

Ta lặp đi lặp lại xác nhận rằng Phó Bắc Nguy không có lệnh cho mình một đao chém chết người ta, lúc này mới nghiến răng nhẫn nhịn.

 

Chẳng bao lâu sau, trong phòng đã vang lên tiếng “hừ hừ ha ha”, ta ngồi trên xà nhà, sống không còn gì luyến tiếc.

 

Ta cảm thấy mí mắt sắp nổi mụn lẹo rồi, đây tuyệt đối là chấn thương trong lúc làm việc, Phó Bắc Nguy nhất định phải bồi thường!

 

Rốt cuộc cũng đợi đến lúc mê dược phát tác, ta từ từ bò xuống, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, mò mẫm dưới gầm giường tìm ra cơ quan mở mật thất.

 

Mật thất không lớn, trong cùng có một chiếc tủ, trên đó đặt một bức tranh sơn thủy, chắc chắn chính là thứ này.

 

Ta cuộn tranh lại, định rời đi, nhưng ngay lúc ấy, lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

 

Dùng tay rà soát dọc mép tủ, ta phát hiện có một điểm nhô lên, liền ấn xuống.

 

Quả nhiên một ô ngầm trong tường lập tức hiện ra, bên trong là một bức tranh đã được cuộn tròn.

 

Nhịp tim lập tức gia tốc.

 

Đây mới thực sự là thứ cần tìm! 

 

May mà ta đã để lại một phần cẩn thận.

 

Cầm bức tranh trong ô ngầm, ta nhanh chóng khôi phục lại tất cả như cũ, rồi nhẹ nhàng phóng qua cửa sổ rời đi, không để lại chút dấu vết.

 

4.

 

Lúc trở lại phủ Nhiếp chính vương, Phó Bắc Nguy đang đợi trong thư phòng.

 

Ta nhảy qua cửa sổ vào, hắn nhíu mày: “Về sau trong phủ có thể đi từ cửa chính.”

 

Ta thản nhiên ngồi xuống đối diện hắn, tiện tay vớ lấy tách trà hắn vừa rót, uống một hơi cạn sạch.

 

Hàng chân mày của Phó Bắc Nguy cau chặt hơn.

 

Ta vắt chân rung đùi, đắc ý hỏi: “Ngài nói xem, lần này định thưởng gì cho ta? Gã giấu bức họa này kín như vậy, người bình thường chắc chắn không thể tìm ra!”

 

Nói đoạn, ta ném bức họa vào lòng đối phương.

 

Hắn mở ra nhìn một lúc lâu mà không nói gì.

 

Sao thế? Chẳng lẽ định qua cầu rút ván ngay lúc này? 

 

Ta còn chưa đòi bồi thường cho vết thương tâm lý của mình đâu đấy!

 

Không được!

 

Ta nhanh như chớp giật lại bức tranh, cúi đầu nhìn——

 

Khoan đã!

 

Đồng tử kịch liệt co rút.

 

Phó Bắc Nguy điềm nhiên uống trà, giọng điệu bình thản: “Giải thích một chút đi.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page