Khi thuyền cập bến, ta dẫn Phó Bắc Nguy đi vào một trấn nhỏ.
Trấn tuy không lớn, nhưng có đủ mọi thứ.
Ta thuận đường đi thẳng đến một tư thục, quen tay gõ cửa.
Cánh cửa hé mở, một ông lão thò đầu ra, nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên mừng rỡ cười vang: “A, Phượng Tam cô nương!”
Ta cười chào: “Trần bá, đã lâu không gặp.”
Ông lão vui vẻ quay đầu vào trong, lớn tiếng gọi: “Phượng Tam cô nương về rồi!”
Chẳng mấy chốc, một đám trẻ nhỏ ùn ùn chạy ra.
Đứa lớn tầm mười mấy tuổi, đứa nhỏ chỉ mới ba, bốn tuổi.
Tất cả đồng loạt xúm quanh ta, nhảy nhót reo hò:
“Phượng Tam tỷ tỷ!”
“Tỷ tỷ! Lâu lắm rồi tỷ không về thăm bọn muội!”
Ta bật cười: “Tỷ tỷ của các ngươi bây giờ có tiền rồi! Đã tìm được chỗ dựa vững chắc! Sau này sẽ thường xuyên về thăm các ngươi!”
Sau lưng ta, Phó Bắc Nguy khẽ cười.
Ta lấy kẹo bánh đã chuẩn bị chia cho lũ trẻ, chẳng mấy chốc, chúng cầm đồ ăn chạy tán loạn.
Phó Bắc Nguy nhìn theo bóng lũ trẻ, chắp tay sau lưng, nhàn nhạt hỏi: “Nàng kiếm nhiều tiền như vậy, là để nuôi đám trẻ này sao?”
Ta lắc đầu: “Không phải ta.”
Ta nhìn về phía sân trường, chậm rãi nói: “Bọn trẻ đều là Vĩnh Khang cứu về.”
“Có đứa là nàng ấy mua lại từ tay bọn buôn người, có đứa là nhặt được trên đường. Cứ nhặt mãi, nuôi mãi, số lượng càng ngày càng nhiều.”
“Đến khi nàng ấy mất, bọn trẻ vẫn còn quá nhỏ. Ta đã hứa sẽ chăm sóc chúng trưởng thành.”
Ta cười, nhìn lũ trẻ đang chơi đùa.
Còn Phó Bắc Nguy thì lại nhìn ta.
Hắn bỗng nhiên khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Vĩnh Khang gặp được nàng, là phúc khí của nàng ấy.”
Lời vừa dứt, một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi bất ngờ nhào vào lòng ta.
Nhưng chưa kịp chạm vào ta, nó đã bị Phó Bắc Nguy túm cổ áo nhấc bổng lên.
Đứa trẻ khua tay múa chân, giận đến mức gào ầm lên: “Thả ta xuống! Ta muốn ôm Phượng Tam tỷ tỷ!”
Phó Bắc Nguy lạnh giọng cảnh cáo: “Ôm thì được, nhưng phải nhẹ nhàng. Nếu không, ta đánh vào mông ngươi.”
Đứa nhỏ không phục, trừng mắt hét lớn: “Vì sao chứ?!”
Ta nhìn Phó Bắc Nguy một cái, bất đắc dĩ xoa đầu đứa trẻ, rồi mỉm cười khẽ nói: “Vì tỷ tỷ của ngươi, cũng sắp có tiểu bảo bảo rồi.”
Tuyết chẳng biết đã ngừng từ lúc nào.
Ngày mai, nhất định sẽ là một ngày nắng ấm rực rỡ.
— Hoàn —
You cannot copy content of this page
Bình luận