Nàng ấy kể cho ta rất nhiều chuyện trong cung, nhưng người nàng ấy nhắc đến nhiều nhất, vẫn là Phó Bắc Nguy.
“Phó ca ca ấy à, là người huynh trưởng tốt nhất trên đời, ta thích huynh ấy nhất.”
“Huynh ấy từng dẫn ta cưỡi ngựa, thật sự rất vui!”
“Không biết sau này huynh ấy có từng đi tìm ta hay không…”
Ta là một cô nhi, chưa từng trải qua những điều mà Vĩnh Khang kể.
Vì vậy, ta càng tò mò về Phó Bắc Nguy, mới sinh ra một chút tư tâm khi nhận đơn ám sát hắn.
Ta muốn biết—
Rốt cuộc người huynh trưởng mà Vĩnh Khang yêu quý như vậy, là một người thế nào.
Chỉ đáng tiếc, một mùa đông năm đó, Vĩnh Khang thân thể vốn yếu, lại mắc phong hàn, cuối cùng không thể qua khỏi.
…
Sau khi nghe xong, Phó Bắc Nguy trầm mặc rất lâu.
Mãi sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Những năm tháng rời khỏi cung, nàng ấy có lẽ đã sống rất vui vẻ. Cũng coi như… không uổng kiếp này.”
Ta gật đầu.
Ngẩng lên, đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn.
Hắn khẽ cười, nhưng không rõ có vui vẻ hay không: “Ngươi có biết giả mạo công chúa là tội gì không?”
Ta lập tức phản bác: “Không phải vì cứu ngươi sao?!”
Hắn nhướng mày: “Vì sao lại cứu ta?”
“Còn không phải vì…”
Ta cứng đờ, bỗng chốc không tìm được lý do.
Lắp bắp một hồi, chỉ có thể ấp úng: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Hắn từ tốn áp sát, ta theo bản năng lùi về sau.
Cho đến khi… lưng chạm vào thành bồn tắm, cái lạnh thấu xương khiến ta khẽ co người.
Hắn chống tay lên thành bồn, giam ta giữa vòng tay mình.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, cười như không cười: “Ta đã xin Hoàng thượng ban cho ngươi một tấm kim bài miễn tử.”
Mắt ta sáng rực lên: “Thật sao?!”
“Nhưng… chỉ có thê tử của Nhiếp chính vương mới có quyền sử dụng.”
Phó Bắc Nguy nhìn ta chằm chằm, ánh mắt nóng rực.
Ta đột nhiên có dự cảm không lành.
Nuốt nước bọt, ta dè dặt hỏi: “Thê tử của Nhiếp chính vương… có tiền không?”
Hắn mỉm cười: “Của ta, đều là của nàng.”
…
Ta cẩn thận suy xét, cảm thấy không lỗ, bèn gật đầu: “Vậy bây giờ có thể để ta mặc quần áo chưa?”
Hắn dường như tâm trạng rất tốt, vừa định rút lui, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ta… hình như trúng độc rồi.”
Ta nghe vậy, cũng cảm thấy có gì đó không đúng!
“Ta cũng thấy cơ thể không ổn!”
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên thành bồn tắm.
Hít sâu một hơi, đồng tử kịch liệt co rút—
Trước khi tắm, ta đã đặt hết mấy bình thuốc bên mép bồn.
Nhưng vừa rồi hắn rơi xuống, đập vỡ một đống.
Mà trong đó—
Có một lọ thuốc màu hồng đã vỡ tan tành.
…
Xuân dược.
Xuân dược!!!
Cả người lập tức mềm nhũn, ta vừa nhoài người định bò ra khỏi bồn, vừa khàn giọng kêu: “Đá… Nước đá… người đâu…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Phó Bắc Nguy kéo trở lại.
Da thịt hắn nóng rẫy, cả người tỏa nhiệt, một tay ấn ta vào lồng ngực, hơi thở nặng nề ghé sát bên tai.
“Nước đá làm gì… Nương tử.”
???!
Không đúng không đúng không đúng!
Cái này phải tính thành giá khác chứ!!!
Năm Nguyên Định thứ ba.
Vĩnh Khang công chúa vừa mới tìm về cung không lâu thì bạo bệnh qua đời.
Triều đình tổ chức quốc tang, đưa linh cữu xuất cung, toàn quốc để tang ba ngày.
Năm sau, trong Nhiếp chính vương phủ, bỗng có thêm một vị phu nhân.
Phu nhân không lo chuyện triều chính, chỉ quản lý tài chính.
Năm nay mùa đông rét lạnh khác thường.
Gió tuyết gào thét, ta đứng trên mũi thuyền, không nhịn được khẽ run.
Đột nhiên, một tấm áo lông chồn khoác lên vai ta.
Phó Bắc Nguy giọng lạnh như băng, cúi đầu buộc chặt dây áo: “Lại muốn bị lạnh sao?”
Ta cảm khái nói: “Mới một năm không về, không biết đám trẻ con giờ lớn thế nào rồi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận