Sát Thủ Này Có Hơi Nghèo

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Ta là một s.át th.ủ, một lòng chỉ muốn kiếm bạc.

 

Lúc ban đầu, ta bán mạng cho Nhiếp chính vương, hắn nói sẽ tăng thù lao cho ta.

 

Về sau, hắn lại bảo nếu ta làm chính thất của hắn, bạc của hắn chính là bạc của ta.

 

…Có phải ta đã bị lừa rồi không?

 

1.

 

Ta là một s.át th.ủ.

 

Loại s.át th.ủ đứng đầu bảng xếp hạng.

 

Nhưng ta rất thiếu bạc.

 

Việc người khác không nhận, ta nhận. 

 

Việc người khác nhận, ta tranh. 

 

Bởi thế, danh tiếng trong giới không mấy tốt đẹp.

 

Hôm ấy có người tìm đến ta, nói rằng có một mối làm ăn lớn, ngoài ta ra, không ai dám nhận.

 

Tiếp lấy bức họa, nhìn qua một lượt, hừm, dung mạo tuấn mỹ.

 

Ta cười hai tiếng, hỏi: “Trực tiếp giet đi chẳng phải quá uổng sao?”

 

Người nọ lạnh lùng đáp: “Hắn là Nhiếp chính vương đương triều.”

 

“Vậy thì giet xong, ta sẽ đâm thêm mấy nhát, để phòng bất trắc.”

 

Đây là phi vụ lớn nhất từ khi hành nghề đến nay. 

 

Ta đã tính toán kỹ, chỉ cần thành công, mấy năm trời không cần lo lắng về chuyện bạc. 

 

Hơn nữa, ngày ngày liếm m@u trên lưỡi đ@o cũng khiến ta chán ngán rồi, đã đến lúc rửa tay gác kiếm.

 

À… rửa tay gác kiếm là điềm gì nhỉ? 

 

Đúng vậy, ta thất thủ rồi.

 

Chuyện xảy ra bất thình lình. 

 

Trước khi đến, rõ ràng ta đã chuẩn bị chu toàn, thuộc lòng bản đồ vương phủ, còn mang theo mấy chục loại độc dược khác nhau.

 

Ban đầu mọi việc khá thuận lợi, ta lẻn vào được phòng của Nhiếp chính vương, lật một mảnh ngói trên mái, chỉ cần thổi mê hương vào là xong việc.

 

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng… Nhiếp chính vương đang tắm!

 

Làn da kia, dáng người kia… Ta hít vào một hơi khí lạnh.

 

Ôi không, mê hương!

 

Rồi ta trượt chân ngã từ trên mái xuống.

 

Quả nhiên, chữ “sắc” có một lưỡi d@o trên đầu, tổ tông xưa chưa từng gạt ta!

 

2.

 

Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình bị trói chặt vào cây cột trong đại lao, tứ chi đều bị dây thừng cột chặt, ngay cả những độc dược ta tùy thân mang theo cũng bị lục soát, bày cả dưới chân.

 

Nhiếp chính vương Phó Bắc Nguy ngồi cao trên đài, thong dong lau chùi một chiếc bình hoa, dáng vẻ nhàn nhã như thể hết thảy mọi chuyện đều chẳng đáng để bận tâm.

 

Thủ hạ của hắn cầm một thanh sắt nung đỏ, sắc mặt hung ác mà đe dọa ta:

“Là ai sai ngươi đến?”

 

Ta thành thật đáp: “Không biết, chúng ta đều giao dịch qua trung gian.”

 

“Trung gian là ai?”

 

“Chưởng quỹ Trần Đại Phú của Thanh Dạng Lâu.”

 

Dường như không ai ngờ rằng ta lại khai báo một cách dứt khoát như vậy, bầu không khí trong lao lập tức trở nên trầm mặc.

 

Cũng hết cách rồi, ta rất quý mạng, người trong giới ai nấy đều biết rõ điều đó.

 

Đây cũng chính là lý do lớn nhất khiến danh tiếng ta không tốt.

 

Phó Bắc Nguy khẽ cười, từ trên cao nhìn xuống, nhưng lời hắn nói lại là dành cho thuộc hạ: “Dẫn người đến Thanh Dạng Lâu một chuyến, bắt sống.”

 

Ta gật đầu liên tục: “Các ngươi bắt được hắn thì nhân tiện hỏi giúp ta một câu, ta nghi gã ăn chặn tiền trung gian đã lâu, chắc chắn đã tham không ít bạc của ta.”

 

Phó Bắc Nguy nheo mắt quan sát: “Ngươi tham tiền?”

 

Ta thản nhiên đáp: “Chẳng lẽ không rõ ràng sao?”

 

Hắn cười khẩy một tiếng, giọng điệu lười biếng mà hờ hững: “Bổn vương cho ngươi hai lựa chọn.” 

 

“Một là ta không giet ngươi, từ nay về sau ngươi vì ta mà bán mạng. Hai là ngươi suy nghĩ một chút rồi vẫn là vì ta mà bán mạng.”

 

Ta nhướng mày: “Vậy suy nghĩ thế nào?”

 

Hắn chậm rãi chỉ vào hàng độc dược trước mặt ta, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Những thứ ngươi mang theo hẳn là rất rõ ràng. Ta có thể—cho ngươi thử qua từng loại một, đợi đến khi ngươi chịu không nổi nữa, rồi hãy trả lời.”

 

Hắn vừa nói vừa tùy tiện chọn lấy một lọ thuốc màu hồng nhạt.

 

Ta hoảng hốt kêu lên: “Cái này không được! Ta đồng ý, ta sẽ vì ngài mà bán mạng!”

 

Hắn dừng bước, nhíu mày: “Đây là gì?”

 

Ta im lặng, nhưng nhìn thấy hắn lại muốn đổ vào miệng của mình, ta cắn răng, thôi thì đâm lao đành theo lao. 

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page