Danh sách chương

“Nếu các người không đồng ý, ta sẽ báo quan, tố cáo các người mưu hại con của người trung nghĩa triều đình. Hữu Nghị vì quốc gia mà hy sinh, ta không tin quan phủ không bảo vệ vợ con của chàng ấy.”

Trần Đức Nghĩa bị lời của Bạch Đào Đào làm cho run rẩy toàn thân.

“Ngươi! Khụ khụ khụ…”

“Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo mà, khụ khụ khụ… Nhi tức mà lại muốn tố cáo công công bà bà. Ngươi tố cáo thì quan phủ bảo vệ con của ngươi, nhưng ngươi cũng sẽ bị đòn.”

Bạch Đào Đào: “Thì đã sao? Vì con, mạng này ta cũng có thể bỏ ra, nói gì đến một trận đòn. Đừng quên là các người vô tình vô nghĩa trước, các người muốn hại chết con ta. Những kẻ ác độc như các người không xứng làm gia nãi.”

Chú thích: Luật Bắc quốc: Phụ nữ mang thai bị đánh có thể nhờ người thân chịu thay, hoặc chờ sau khi sinh xong sẽ bị đưa về nha phủ nhận hình phạt.

Trần Lưu Thị thấy Bạch Đào Đào không phải đang đe dọa hay đùa cợt, mắt bà đảo quanh mấy vòng rồi nói.

“Phân gia là không thể, dù quan huyện đến cũng không thể. Nhưng nếu Hữu Nghị đã mất thì việc xóa tên hắn ra khỏi gia phả cũng không phải không thể.”

“Lưu đại nương!”

Hàng xóm nghe Trần Lưu Thị nói vậy, không nhịn được mà kêu lên.

“Lưu đại nương, dù Hữu Nghị đã đi, thì hắn vẫn là con cháu Trần gia, sao có thể vì hắn đã mất mà xóa tên khỏi gia phả được!”

“Đúng vậy, hơn nữa Hữu Nghị hy sinh vì quốc gia, sau này nếu nhà có học sinh, khi đi thi cũng có lợi, xóa tên khỏi gia phả thì không còn liên quan gì đến Trần gia nữa.”

“Đúng rồi, đại ca nhà các người có con là Hữu Sinh, 8 tuổi đã học, 12 tuổi đã đỗ đồng sinh, biết đâu vài năm nữa sẽ đỗ tú tài trở về.”

Trần Lưu Thị nghe xong thì hừ lạnh.

“Các người cũng biết Hữu Sinh là con của đại ca ta, không phải con ta, hắn có đỗ tú tài hay không không phải nói là đỗ ngay được, mà đỗ tú tài cũng không phải nghĩ đến chúng ta? Các người được lợi nên không vui. Nhưng con là của ta, xóa hay không là việc của chúng ta.”

Trần Lưu Thị có thể nói ra những lời này, hàng xóm không còn ngạc nhiên gì nữa.

Người có thể không coi trọng nhi tử của mình, vừa mất nhi tử đã muốn hại tôn tử thì có gì không thể nói ra, có gì không thể làm?

Dù Trần Lưu Thị không biết nhiều chữ, nhưng lợi ích thì bà ta tính toán rất rõ ràng, nếu không cũng không đến nỗi ra tay với tử tôn chưa ra đời.

Nhưng bà ta chỉ tính toán lợi ích trước mắt.

“Trước đây chúng ta chỉ biết Hữu Nghị ở nhà không được coi trọng, nhưng không ngờ bà lại không coi trọng hắn đến vậy.”

“Hữu Nghị à, thật là số khổ. May mà cưới được thê tử tốt.”

“Đúng vậy…”

“Đức Nghĩa, ngươi cũng nghĩ vậy sao?”

Trần Đức Phúc nhìn đệ đệ mình, chỉ hy vọng đệ đệ không làm mình thất vọng.

Nhưng nhìn Trần Đức Phúc, Trần Đức Nghĩa đầy oán hận.

Năm đó đại nhi tử gặp nạn, lão ta mượn tiền cứu mạng mà đại ca không cho mượn, nếu không Hữu Tài cũng không bị như vậy.

“Cứ làm theo lời nương của Hữu Tài nói, phân gia là không thể, cứ xóa tên Hữu Nghị khỏi gia phả, sau này hai người họ không còn liên quan gì đến Trần gia nữa.”

Để ngăn Bạch Đào Đào không báo quan, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của họ rồi.

Nghe lời của đệ đệ, Trần Đức Phúc rơi nước mắt, nhưng lão vốn ít nói, cuối cùng chỉ biết đấm ngực dậm chân.

Lão cũng biết em trai oán giận mình.

Khi Hữu Tài gặp nạn, nhà lão vừa sửa sang nhà cho tiểu nhi tử, chỉ có một trăm văn cuối cùng nhưng lão không hề do dự mà đưa ra, nhưng đệ đệ không nhận, còn trách lão vô tình.

Nhưng lúc đó lão thật sự không có tiền, nếu có, đều là người nhà, sao lại không cho mượn.

Bạch Đào Đào không để ý đến sự đau lòng của đại bá, khi nghe bố mẹ chồng của nguyên thân thuận lợi rơi vào bẫy và nói ra việc xóa tên khỏi gia phả, cô nhanh chóng chớp thời cơ để giải quyết.

“Nếu đã xóa tên khỏi gia phả, thì tiền trợ cấp sau khi Hữu Nghị chết các người phải trả lại cho ta và con.”

“Ngươi đừng có mơ!”

Bạch Đào Đào vừa nói xong, Trần Lưu Thị lập tức hét lên.

Bạch Đào Đào nghe vậy, bình tĩnh nói.

“Vậy ta sẽ báo quan, để quan phủ giúp ta đòi lại công bằng.”

“Báo gì mà báo, phân gia hay xóa tên khỏi gia phả không phải việc của quan phủ, để các vị tộc trưởng đến, họ sẽ quyết định.”

Trần Đức Nghĩa trừng mắt nói.

“Được thôi. Nhưng những thứ thuộc về ta, ta sẽ không để thiếu một món.”

Bạch Đào Đào không nao núng, Trần Đức Nghĩa trợn mắt nhìn nàng, nàng cũng trợn mắt nhìn lại.

Ngược lại, Trần Đức Nghĩa lại cảm thấy chột dạ.

Sau đó, lão nhìn Trần Hữu Chu nói.

“Hữu Chu, ngươi đi mời mấy vị tộc lão của nhà họ Trần đến giúp.”

Các tộc lão nghe tin Trần Đức Nghĩa và Trần Lưu Thị muốn xóa tên Trần Hữu Nghị khỏi gia phả, tức đến mức suýt ngất ngay tại chỗ.

“Hoang đường, tử tôn trong tộc, trừ khi phạm tội lớn, sao có thể nói xóa là xóa? Hơn nữa, Hữu Nghị là người trung nghĩa, đây là vinh dự của tộc ta. Nếu quan phủ biết chuyện này, thì mặt mũi của tộc ta để ở đâu?”

“Hôm nay hai ngươi làm chuyện này không sợ bị người đời cười chê, con trai chưa lạnh xác mà đã ra tay với tôn tử chưa ra đời, thật là vô lương tâm.”

“Chuyện xóa tên Hữu Nghị khỏi gia phả, mấy tộc lão chúng ta đều không đồng ý, hai ngươi đừng có mơ.”

Ba vị tộc lão nhà họ Trần thay nhau bác bỏ ngay.

Trần Lưu Thị nghe vậy, không hài lòng nói.

“Chúng ta làm vậy cũng là vì nghĩ cho nương tử Hữu Nghị và đứa trẻ.”

Hết Chương 4: Đoạn thân.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Hagiang94

    mình nạp tiền rồi xong làm như nào nữa ạ?

    1. Cấp 1

      kratos01

      Chào bạn, bạn liên lạc telegram hoặc fanpage và cung cấp số ID + ảnh ck thành công để được hỗ trợ nhé. Khi chuyển khoản bạn cần ghi số ID vào để có thể nhận được pha lê ngay sau đó ạ.

  2. Cấp 1

    su0990ri

    Mướn người edit hay làm team mà ko kẻ bảng xưng hô, tên gọi vậy. Loạn quá bạn ơi

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ cám ơn bạn đã góp ye, mình sẽ phản hồi với nhóm dịch ạ.

  3. Cấp 1

    Khóm Tùng

    mở chương minh abj oi

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng liên lạc telegram hoặc fanpage để được hỗ trợ sớm nhất nhé.

  4. Cấp 1

    Nguyentien2806

    Cần nạp bao nhiêu mới đọc hết vậy?

  5. Cấp 1

    Nguyentien2806

    Muốn xem hết toàn bộ phải nạp bao nhiêu vậy

    1. Cấp 1

      kratos01

      chào bạn, bộ này bạn nạp 50 là đọc được full nghen

Trả lời

You cannot copy content of this page