Trần Hữu Tài nhà mẹ chồng nguyên thân năm nay 20, Trần Hữu Nghị năm nay 18, dù cả hai đều trong độ tuổi tuyển, nhưng Trần Hữu Nghị mới kết hôn không lâu, nguyên thân đang mang thai, nên sẽ chọn người chưa kết hôn hoặc không có vợ mang thai.
Nhưng Trần Hữu Tài bị tật chân, nên cuối cùng vẫn đẩy Trần Hữu Nghị đi.
Trần Đức Phúc thì đúng là Trần Hữu Trình năm nay 20, nên cũng bị bắt vào trại lính.
Nhà mẹ đẻ nguyên thân thì tam ca nguyên thân bị bắt vào trại lính, tam ca cưới vợ một năm, nhưng vợ chưa có thai nên không thoát được.
Trần Vương Thị: “Có lẽ quan gia nghĩ rằng nếu hài tử chết trên chiến trường, thì phu thê còn trẻ có thể sinh thêm con.”
Bạch Đào Đào: !!!
Lý do gì thế này? Lại là quan viên nào đề xuất? Chắc chắn không phải nội gián từ nước địch chứ? Không phải là tuyển đi nộp mạng sao?
14-16 tuổi, dù là nam hay nữ thì16 tuổi mới trưởng thành, để bảo vệ quốc gia, vừa trưởng thành đã bị bắt vào trại lính, đưa ra tiền tuyến đã đành.
Nhưng trẻ 14 tuổi, vẫn là trẻ con, chưa trải qua việc lớn, chưa được huấn luyện quân sự, lại đưa thẳng ra tiền tuyến, nhìn cảnh máu me, chưa đánh đã sợ chết, không phải nộp mạng thì là gì?
“Nếu đứa trẻ đó chết thì bồi thường thế nào?”
Trần Lâm Thị: “Nói là sẽ cho 100 lượng tiền trợ cấp và 10 lượng tiền an táng.”
Bạch Đào Đào: “Không ít nhỉ. Hữu Nghị chết mới được 50 lượng, giờ tăng gấp đôi. Xem ra quốc gia cũng giàu có, chỉ tiếc không dùng đúng chỗ.”
Một số gia đình vì 100 lượng này chắc chắn sẽ không ngần ngại đưa con nhập ngũ.
Dù sao 100 lượng, làm nông cả đời mới kiếm được chừng ấy, mà đó là kiếm được, chứ không phải tiết kiệm được.
Nhưng nhập ngũ rồi chết thì khác, là tiền trợ cấp một lần, không cần đợi con lớn lên kiếm dần.
Trần Đức Phúc nghe Bạch Đào Đào nói vậy, tưởng cô để ý ít tiền trợ cấp của Trần Hữu Nghị, vội an ủi.
“Hữu Nghị cũng là số khổ. Không gặp đúng thời.”
Trần Lâm Thị nghe vậy vội nói.
“Cha, cha nói gì thế? Tam đệ muội không phải loại người để ý ít tiền bạc, ai mà không mong tướng công mình bình an.”
Bạch Đào Đào thấy câu chuyện có nguy cơ đi xa, cô không muốn bị họ phát hiện điều gì, vội kiếm cớ vào phòng nghỉ.
Sáng sớm hôm sau.
Đội thi công xây nhà đến sớm với từng xe gạch bùn để bắt đầu xây nhà cho Bạch Đào Đào.
Đại ca của Bạch Đào Đào, Bạch Thiên, cũng đến từ lúc trời chưa sáng.
Có đại ca giúp giám sát công việc xây nhà, Bạch Đào Đào nghĩ đến việc đi một chuyến lên huyện.
Mang bầu mà đi bộ thì không thể được, đi lại quá xa, nên cô chỉ có thể ngồi xe bò.
Trong thôn có ba gia đình có xe bò.
Một là nhà lý trưởng Trần, nhưng nhà ông không cho thuê xe và cũng không đưa người lên trấn hay huyện, trừ khi có việc đặc biệt, vì ông là lý trưởng, đôi khi cần dùng xe bò đi làm việc.
Còn lại là nhà đồ tể Triệu và một chi nhánh của nhà họ Trần gọi là Trần Đức Khoan có xe bò.
Đồ tể Triệu sáng sớm đã đi lò mổ, Bạch Đào Đào chỉ còn cách tìm đến nhà Trần Đức Khoan thuê xe.
Nhưng vừa đến cổng nhà Trần Đức Khoan, cô nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà bên cạnh.
“Con không đi, đi là đi chết, con không muốn đi chết.”
“Đi hay không không phải do con quyết định, bề trên đã nói 14-16 tuổi, con vừa đúng 14 tuổi.”
“Nhưng không nói là 14-16 tuổi đều phải đi, con có thể nói con mới 13 tuổi. Dù sao con cũng không đi.”
“Con nghĩ người ta ngu sao? Khai man tuổi là trọng tội, con nói bao nhiêu là bấy nhiêu à? Dễ lừa vậy à? Chuyện này con có đi hay không không do con quyết định, nếu con còn cãi lại, cha sẽ đánh chết con.”
“Thì cha đánh đi, đánh chết con còn hơn là đi mất mặt bị hù chết. Hơn nữa chết rồi còn bị đốt xác, xác cũng không về được. Anh Hữu Nghị là vậy, con không muốn như anh Hữu Nghị.”
“Uông công cha nuôi con bao nhiêu năm, hôm nay cha sẽ đánh chết con.”
…
Nghe tiếng khóc từ sân bên cạnh, Bạch Đào Đào cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thực ra ai cũng không muốn ra chiến trường, ai cũng không muốn chiến tranh, nhưng sống trong thời đại này, không thể không chấp nhận sự thật.
Nếu gặp cha mẹ tàn nhẫn, càng không có sự lựa chọn.
Bỏ ra ba đồng tiền, Bạch Đào Đào ngồi xe bò thẳng tiến lên huyện.
Đến huyện, cô không đi ngay đến nha môn mà ghé qua tiệm bánh mua một gói bánh rồi mới đi nha môn.
Người gác cổng nghe xong ý định của Bạch Đào Đào liền mời cô vào trong, sau đó sắp xếp người đi thông báo cho Thẩm đại nhân.
Thẩm đại nhân không ngờ Bạch Đào Đào lại đến cảm ơn mình, nên đã khá bất ngờ.
Nhưng người đã đến, dù bận rộn đến đâu cũng phải bớt chút thời gian gặp mặt.
“Ôi chao, không ngờ việc đó chỉ là tình cờ gặp, tiện tay giúp thôi mà nương tử Trần gia lại đích thân đến cảm ơn. Ngươi lại còn đang mang bầu nữa.”
Vừa đến, Thẩm đại nhân đã khách sáo nói.
Bạch Đào Đào thấy huyện lệnh đại nhân, vội quỳ hành lễ.
“Dân phụ Trần Bạch Thị tham kiến Thẩm đại nhân.”
Thẩm đại nhân phất tay.
“Trần nương tử mau đứng dậy, ngươi đang mang bầu, miễn lễ.”
Bạch Đào Đào đứng dậy, đưa gói bánh ra.
“Hôm đó nhờ có Thẩm đại nhân giúp đỡ, không thì dân phụ không biết phải làm sao. Đây là chút lòng thành, mong đại nhân không chê.”
Thẩm đại nhân nhận bánh, nói.
“Ngươi khách sáo quá. Hiện nay ở nhà cũ sống sao rồi?”
Bạch Đào Đào không giấu giếm, trả lời.
“Nhà cũ đã sập, không ở được, dân phụ phải bỏ tiền ra xây lại, xây một hai gian phòng đủ ở là được, mấy ngày nay dân phụ ở nhà đại bá và đại tẩu.”
You cannot copy content of this page
Hagiang94
mình nạp tiền rồi xong làm như nào nữa ạ?
1 năm
kratos01
Chào bạn, bạn liên lạc telegram hoặc fanpage và cung cấp số ID + ảnh ck thành công để được hỗ trợ nhé. Khi chuyển khoản bạn cần ghi số ID vào để có thể nhận được pha lê ngay sau đó ạ.
1 năm
su0990ri
Mướn người edit hay làm team mà ko kẻ bảng xưng hô, tên gọi vậy. Loạn quá bạn ơi
1 năm
kratos01
Dạ cám ơn bạn đã góp ye, mình sẽ phản hồi với nhóm dịch ạ.
1 năm
Khóm Tùng
mở chương minh abj oi
1 năm
kratos01
Nàng liên lạc telegram hoặc fanpage để được hỗ trợ sớm nhất nhé.
1 năm
Nguyentien2806
Cần nạp bao nhiêu mới đọc hết vậy?
1 năm
Nguyentien2806
Muốn xem hết toàn bộ phải nạp bao nhiêu vậy
1 năm
kratos01
chào bạn, bộ này bạn nạp 50 là đọc được full nghen
1 năm