Danh sách chương

Tô Ba Ba liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi vỗ tay mấy cái, tuyên bố: “Đến giờ rồi, các em chuẩn bị xong chưa?”

Thấy mấy cô gái đồng loạt gật đầu, Tô Ba Ba nở nụ cười bí ẩn, vẫy tay gọi họ lại gần: “Vậy bây giờ, chúng ta sẽ quyết định thứ tự biểu diễn bằng cách công bằng nhất.”

Nói rồi, cô ấy giơ tay phải lên, để lộ một con xúc xắc nhỏ đang kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.

Mộc Vũ không khỏi bật cười. Nói cho đúng thì cách này cũng chẳng phải quá công bằng, bởi sáu mặt của xúc xắc không hoàn toàn cân bằng, nếu khéo tay thì xác suất tung ra số mong muốn là hoàn toàn có thể kiểm soát được. Những người làm cái trong sòng bạc lớn đều biết mánh đó cả.

Nhưng trong một cuộc thi nhỏ như thế này, chuyện đó không đáng bận tâm. Cô tin không ai trong mấy cô gái ở đây là cao thủ lắc xúc xắc cả.

Diêu Phương Hoa bước lên đầu tiên, không do dự nhặt lấy xúc xắc rồi ném xuống đất. Viên xúc xắc lăn tròn một vòng, dừng lại ở số 3.

Mộc Vũ không nhìn Kim Duyệt, cô lặng lẽ cúi người nhặt xúc xắc lên, nhẹ nhàng thả tay ném.

Kết quả, số 5.

Vậy là, Diêu Phương Hoa và Ni Ni sẽ là đội biểu diễn trước.

Tô Ba Ba khẽ để lộ vẻ thất vọng trên mặt, những người khác cũng vậy. Dù không đặt nhiều kỳ vọng vào cặp Mộc Vũ và Kim Duyệt, nhưng ai nấy đều rất tò mò về tiết mục của họ.

Sàn catwalk tạm bợ được ghép lại thành một sân khấu vuông nhỏ dành cho diễn kịch. Diêu Phương Hoa và Ni Ni đã thay trang phục từ hậu trường và cùng bước ra. Một người mặc quần short siêu ngắn phối cùng áo ba lỗ màu sắc rực rỡ, trông vô cùng năng động; người kia thì diện áo tay bồng kiểu Hàn Quốc kết hợp với quần legging thêu hoa, vừa đáng yêu lại hoạt bát.

Hai người sánh vai bước ra rất ăn ý, như một cặp bạn thân đang đi dạo phố. Lúc thì ghé sát đầu vào thì thầm, lúc lại chỉ trỏ cái gì đó trước mặt , chỉ một vài động tác đơn giản cũng khiến khán giả dễ dàng hiểu ra: Họ đang diễn cảnh cùng nhau đi mua sắm.

Diêu Phương Hoa dừng bước, chống tay lên gối, hơi cúi người, ngẩng đầu nhìn Ni Ni với vẻ mệt mỏi: “Ngồi nghỉ chút đi…”

Ni Ni chống tay lên hông, đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ tay về phía trước: “Đằng kia có quầy nước kìa, qua đó đi!”

Diêu Phương Hoa khẽ gật đầu, dáng người cao hơn một chút nghiêng về phía bạn mình như đang làm nũng, cả người gần như tựa hẳn vào Ni Ni. Ni Ni liếc cô ta một cái đầy bất lực, mang theo chút trách móc nhẹ, nhưng cũng không đẩy cô ta ra.

Bên dưới sân khấu, tất cả nhân viên và thí sinh đều tập trung cao độ theo dõi màn trình diễn. Màn diễn xuất của hai cô gái rất sống động, tự nhiên như thật. Ai nấy đều cảm nhận rõ ràng tình bạn thân thiết giữa họ.

Hai người sải thêm vài bước rồi dừng lại, khán giả hiểu ngay: Họ đã đến quầy nước giải khát.

Diêu Phương Hoa cười hì hì, giọng nói nũng nịu: “Mua hai chai nước đi, hãng mới ra đấy, lần trước uống thấy ngon lắm!”

Ni Ni đưa tay che trán như che nắng, ngước mắt nhìn lên trời, đôi mắt nheo lại như bị ánh nắng gay gắt làm chói, rồi dứt khoát gật đầu đồng ý.

Diêu Phương Hoa lục lọi trong túi quần, lấy ra một tờ tiền mệnh giá 100, đưa ra phía trước rồi lại rụt tay về, thì thầm như tự nhủ: “Không có tiền lẻ à…?”

Ni Ni ngẩn ra, cũng vội vàng sờ soạng trên người tìm kiếm, cuối cùng chỉ lấy ra được vài đồng xu lẻ.

Bốn bàn tay chụm lại, hai cô nhìn nhau không nói nên lời. Diêu Phương Hoa ra vẻ khó xử: “Giờ làm sao đây? Chỉ đủ mua một chai thôi…”

Làm sao bây giờ? Bên dưới khán đài, tất cả người xem đều bị cuốn theo nhịp kịch, tò mò tột độ: Làm sao thật nhỉ? Cô ấy sẽ làm gì tiếp theo?

Mộc Vũ chăm chú nhìn chằm chằm vào Diêu Phương Hoa và Ni Ni trên sân khấu, đồng tử hơi co lại. Quả nhiên, những thí sinh có thể nổi bật giữa hàng nghìn người đều không phải dạng tầm thường. Màn trình diễn của hai cô gái kia vô cùng xuất sắc: Đầu tiên là dùng diễn xuất chân thật để thu hút sự chú ý, sau đó khéo léo dẫn dắt khán giả bước vào một tình huống đầy tò mò, một tình huống đặt ra câu hỏi khiến ai cũng muốn biết cái kết.

Nếu cô đoán không lầm, tiếp theo sẽ là một “twist” nhẹ nhàng, và nếu đúng như vậy, vở kịch ba phút này có thể nói là hoàn mỹ.

Quả nhiên, hai người nhìn số tiền trong tay, bắt đầu đẩy qua đẩy lại. Diêu Phương Hoa nói: “Cậu mua đi, tớ không khát.”

Ni Ni trợn mắt, không nói thêm lời nào mà nhét luôn mấy đồng xu vào tay Diêu Phương Hoa, trách yêu: “Hồi nãy là ai cứ nằng nặc đòi uống cho bằng được hả? Mua mau!”

Diêu Phương Hoa ngập ngừng một chút, rồi vươn tay ra, quay đầu mỉm cười với Ni Ni: “Hay thế này đi, mình cùng uống một chai nhé.” Ni Ni khẽ mím môi, vui vẻ gật đầu đồng ý.

Dưới khán đài, khán giả đều lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra là vậy! Một chai nước, hai người cùng uống. Cách giải quyết đơn giản nhưng hợp lý, bất ngờ mà lại không quá gượng ép. Tuy nhiên, khi bí ẩn được hé lộ, người ta lại cảm thấy hơi… nhẹ đô, có phần thiếu cao trào.

Lúc này, có nhân viên đưa một chai nước lên sân khấu. Diêu Phương Hoa nhanh nhẹn mở nắp chai, liếc vào trong rồi reo lên kinh ngạc: “Trúng thưởng rồi, trúng thưởng rồi!”

Ni Ni cũng vội ghé sát lại, cầm lấy nắp chai nhìn kỹ, sau đó cười phá lên: “Tuyệt quá! Vậy là mỗi người một chai rồi!”

Hai cô gái trên sân khấu nhảy cẫng lên vì sung sướng, rồi ôm chầm lấy nhau thật chặt.

Sự vui vẻ lan tỏa từ sân khấu xuống dưới khán đài, mọi người không nhịn được mà vỗ tay rào rào. Tô Ba Ba cũng không ngừng gật đầu, hai cô gái này thật sự quá xuất sắc, kịch bản sáng tạo, trình bày rõ ràng, lại còn khéo léo quảng bá cho chương trình khuyến mãi của thương hiệu nước giải khát. Có thể nói là hoàn mỹ không tì vết.

Ở tầng 23, Vạn Nhận mỉm cười đầy ẩn ý, khoanh tay đứng bên màn hình lớn. Ngô Bác và Phí Đông Minh cũng lần lượt bước tới đứng cạnh anh, còn Liên Minh thì thẫn thờ ngồi bên cạnh, chẳng hứng thú gì.

Phí Đông Minh nhìn hai cô gái trên màn hình mà cảm thán: “Lứa thí sinh năm nay chất lượng thật đấy, Vạn tổng, lần này cậu lời to rồi.”

Vạn Nhận cười sảng khoái: “Phí đạo diễn cũng đâu kém gì, mấy ngày nay rating cao đến nỗi đài trưởng cũng vui không ngậm miệng được chứ gì!” Hai người nhìn nhau cười đầy ăn ý.

Ngô Bác thì vỗ vai Liên Minh, cười giễu cợt: “Tiếc thật, xem ra cô gái cậu để ý chắc tiêu rồi.”

Liên Minh không đáp, nhưng ánh mắt lại vô thức hướng về một góc màn hình. Nơi đó, một bóng dáng mảnh mai đứng lặng lẽ không ai chú ý tới, vậy mà lại quen thuộc đến lạ kỳ.

Anh ta bất chợt đưa tay lên, những ngón tay thon dài lướt nhanh như múa, ngay lập tức màn hình hiển thị cận cảnh Mộc Vũ, khuôn mặt cô đầy cứng cỏi và kiên nghị, ánh mắt sâu thẳm, trán khẽ nhướng lên, môi mím chặt. Ai cũng có thể nhìn ra, cô chưa hề từ bỏ, cô vẫn chưa bị đánh bại.

Nếu cô là một chiến binh, thì cô sẽ tiếp tục chiến đấu đến cùng!

Diêu Phương Hoa và Ni Ni tay trong tay nhảy xuống sân khấu, gương mặt rạng rỡ đầy niềm vui. Nhân viên chương trình lập tức bước tới chúc mừng, những thí sinh khác cũng vây quanh chúc tụng, cứ như thể họ đã chính thức bước vào vòng trong.

Khóe môi Mộc Vũ khẽ nhếch, cô nghiêng đầu nói với Kim Duyệt đang còn hoang mang: “Đi thôi, đến lượt chúng ta.”

Nói xong, Mộc Vũ quay đầu bước thẳng về phía hậu trường, không ngoái lại lấy một lần. Kim Duyệt khựng lại một chút, rồi như bị hút theo, lặng lẽ bước theo sau.

Sự rút lui lặng lẽ của hai người giữa khung cảnh náo nhiệt ấy chỉ có một người để tâm, Tô Ba Ba. Và tất nhiên, còn có mấy cặp mắt đang theo dõi trên tầng 23 nữa.

Hết Chương 55: Màn thể hiện ấn tượng của đối thủ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page