Đêm nay… chắc chắn sẽ chẳng ai có thể chợp mắt.
Dù đi đến đâu, các cô gái cũng không thể thoát khỏi cái bóng của Mộc Vũ. Trên tủ lạnh, mấy miếng nam châm hình hoạt hình xinh xắn, nền ảnh là gương mặt của cô.
Tủ bếp được sơn phủ bằng chính tấm hình chụp cứng của cô cưỡi lạc đà trong bộ váy cầu vồng. Ngay cả chiếc gương trong nhà tắm cũng đã bị thay thế bằng một bức ảnh chân dung khổ lớn của cô.
Trong hoàn cảnh đó, đừng nói là bình tĩnh, đến hít thở thôi cũng khó.
Không ai có thể bình thản, kể cả Mộc Vũ.
Cô không phải người thích phô trương hay mê đắm bản thân, thấy ảnh mình ở khắp nơi không khiến cô vui vẻ mà chỉ thấy ngột ngạt, ngượng ngùng và mất hết cả cảm giác muốn ăn uống.
Mà đáng sợ hơn cả, chính là ánh nhìn của những người xung quanh hừng hực, cảnh giác, như thể cô vừa giành mất thứ gì đó quý giá từ họ.
Ngay cả Lý Thiếu Long, vốn là người luôn tỏ ra thân thiện, giờ cũng nhìn cô như nhìn một kẻ xa lạ, khó lường.
Mộc Vũ vội vã rửa mặt, lặng lẽ trèo lên giường, nằm dài ra như thể muốn trốn khỏi thế giới này.
Bạn cùng giường của cô đã bị loại từ trước, giờ chiếc giường đôi rộng rãi này chỉ còn lại một mình cô. Không gian rộng… mà sao cô lại thấy trống trải đến lạnh lẽo.
Lúc này, chỉ còn một việc duy nhất có thể giúp cô bình tâm lại – yoga.
Dạo gần đây, yoga thịnh hành, ai ai cũng tập. Nhưng hầu hết người ta tập chỉ để giảm cân, giữ dáng, chứ không ai hiểu hết cốt lõi của nó. Nguồn gốc thực sự của yoga là từ các khổ hạnh tăng ở Ấn Độ cổ, những người tận tụy hành lễ, giữ nguyên một tư thế suốt nhiều năm, không ăn không uống, chỉ để thể hiện lòng thành kính tuyệt đối với đức Phật.
Thế nên giá trị lớn nhất của yoga, không nằm ở vóc dáng, mà là ở ý chí.
Rèn luyện tinh thần, đối diện với chính mình, vượt qua khổ đau, đó mới là lý do khiến yoga có thể giúp người ta bình ổn lại tâm hồn trong sóng gió.
Mộc Vũ chậm rãi đứng dậy, trải tấm thảm mỏng dưới sàn, hít một hơi thật sâu.
Trong im lặng, cô khẽ bước vào tư thế chào mặt trời, để từng giọt căng thẳng thấm dần xuống đất.
Mộc Vũ ngồi xếp bằng trên thảm, hai tay buông lỏng đặt trên đầu gối, đôi mắt từ từ khép lại. Hơi thở theo bản năng chuyển sang kiểu thở bằng bụng, ngược hoàn toàn với nhịp thở thông thường: hít vào, bụng phồng lên; thở ra, bụng xẹp xuống.
Nhịp thở chậm rãi dần, sâu hơn, đều hơn, dần dần đưa cô vào một trạng thái vô niệm, vô ngã, vô ưu. Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại sự yên tĩnh vô tận trong tâm trí.
Cơ thể Mộc Vũ, theo thói quen từng luyện tập trước đây, tự động chuyển sang các tư thế yoga, một cách mượt mà và tự nhiên.
Cơ thể cô không đủ dẻo như trước, một số động tác kéo giãn làm gân cốt nhức nhối như bị xé rách. Nhưng chính cái đau đớn nhẹ nhàng ấy, lại giúp tâm trí cô càng thêm tập trung, như thể mỗi cơn đau là một nhịp chuông đánh thức nội tâm, dọn sạch những tạp niệm.
Cô như chìm vào một vùng lặng, nơi linh hồn được tẩy rửa, không còn ganh đua, so bì, hay đố kỵ ngoài kia.
Không rõ bao lâu đã trôi qua…
Một tiếng kêu thất thanh vang lên, kéo cô trở về thực tại. Mộc Vũ giật mình mở mắt, mồ hôi ướt đẫm người như vừa vớt lên từ dòng nước lạnh, tóc rũ xuống trán, áo quần dính sát vào da, lạnh buốt.
Cô đưa tay lau mặt, định thần lại, thì phát hiện ra Tô Ba Ba đang há hốc mồm nhìn mình, sau lưng là chín cô gái khác. Tất cả đều đang dán ánh mắt khó hiểu, cảnh giác và kinh ngạc vào cô.
Tô Ba Ba hơi lưỡng lự rồi hỏi: “Cô vừa… tập yoga sao?”
Mộc Vũ khựng lại, rồi mỉm cười nhẹ, gật đầu giải thích: “Tôi từng học với một vị sư phụ người Ấn Độ trong một thời gian. Vậy nên mấy động tác hơi khác với những gì phổ biến bây giờ một chút.”
Nhìn gương mặt các cô gái đầy nghi hoặc, Mộc Vũ chỉ cười, không định nói thêm. Trong mắt họ, một cô gái nghèo, xuất thân không mấy nổi bật, sao lại có thể quen biết với người nước ngoài, còn đi học một thứ gì đó “cao siêu” như yoga cổ truyền?
Nhưng sự thật thì lại khác hẳn.
Người thầy yoga của cô tên A San, là một kẻ đam mê yoga đến cuồng nhiệt, vừa là một nhà lữ hành rong ruổi, vừa là kẻ truyền đạo tinh thần.
Anh ta từng nói: “Những nơi càng xa xôi, càng ít người chạm đến… mới là nơi xứng đáng để gieo mầm ánh sáng.”
Cô gặp anh ta trong một dịp tình cờ hiếm hoi, một mảnh ký ức như gió thoảng, mà giờ đây lại bất ngờ ùa về…
“A San…” Mộc Vũ khẽ thì thầm trong lòng, nhớ đến chàng trai trẻ từng nói tiếng Trung bập bõm nhưng ánh mắt sáng như sao.
Cô lắc đầu, tự nhắc mình: Đủ rồi… chuyện cũ nên để nó ngủ yên. Ký ức, mãi mãi nên nằm lại trong những góc tối không tên.
Ngẩng lên, thấy các cô gái đã ăn mặc chỉn chu, trang điểm kỹ lưỡng, Mộc Vũ bỗng hiểu ra, chắc chắn đài truyền hình lại có “chiêu trò” gì đó.
Cô lập tức nhảy bật dậy, chộp lấy một bộ đồ sạch, nhanh gọn nói: “Cho tôi năm phút thôi, tôi tắm nhanh sẽ ra ngay.”
Chín cô gái bắt đầu xì xào:
“Lúc nào cũng để mọi người phải đợi, thật là phiền phức.”
“Không hiểu cô ta nghĩ gì nữa, thời gian của tụi mình đâu phải để lãng phí như vậy!”
“Đúng rồi đấy, chẳng có chút ý thức nào cả!”
Tô Ba Ba vẫn im lặng. Cô ấy biết rõ, chiếc camera ẩn giấu trong góc tường vẫn đang ghi lại mọi thứ một cách chân thật nhất.
Cô tin các cô gái không hề báo trước cho Mộc vũ về cuộc gọi của cô. Nếu không, sao cô ấy lại có thể tĩnh tâm tập yoga trong khi cả nhóm đều bận rộn chuẩn bị như vậy?
Thấy Tô Ba Ba không bênh vực ai, các cô gái được đà nói lớn hơn, cuối cùng có người bực bội nói: “Không cần đợi nữa, đi thôi!”
Lời vừa dứt, Mộc Vũ đã xuất hiện: gọn gàng, tươi tắn, mái tóc được vấn cao gọn gàng (rõ ràng là cô không kịp gội đầu), thần sắc vẫn bình thản như nước.
Tô Ba Ba liếc đồng hồ, mỉm cười nói: “Đúng năm phút, quả nhiên đúng giờ.”
Mộc Vũ khẽ mỉm cười, có phần đắc ý một chút. Tất cả những điều này đều là thói quen tốt mà cô đã rèn luyện được qua nhiều năm làm diễn viên tuyến hai.
Trên phim trường, mọi sự ưu ái đều dành cho nữ chính, còn những diễn viên phụ như cô, nếu không phải ngôi sao hạng A, thì cũng chẳng khác gì diễn viên quần chúng là mấy.
Ví như sau mỗi cảnh quay, cả đoàn phải dùng chung phòng tắm công cộng. Hàng chục người xếp hàng chờ tắm, nếu không biết cách “tắm tốc chiến”, e là phải đợi đến tận nửa đêm.
Chính nhờ những lần như vậy, Mộc Vũ mới luyện được kỹ năng tắm siêu tốc trong vòng năm phút đồng hồ, mà vẫn sạch sẽ, sảng khoái như thường.
Vào mùa hè, giữa những giờ nghỉ quay ngắn ngủi, một lần tắm nhanh như vậy còn giúp cô phục hồi tinh thần tức thì, đây cũng chính là bí quyết giúp Mộc Vũ luôn giữ được năng lượng bền bỉ hơn người.
Cách của cô đơn giản nhưng hiệu quả: Mở vòi nước lớn hết cỡ, để làn nước nóng dội thẳng từ đầu đến chân, đổ một lượng lớn sữa tắm lên bông tắm, xoa thật nhanh khắp người, rồi tráng sạch lại trong vòng chưa đến một phút.
Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối, là không thể gội đầu.
Thật ra, nếu muốn, việc gội đầu cũng chẳng tốn thêm bao nhiêu thời gian. Nhưng cách gội nhanh như thế rất hại tóc, mà mái tóc dài óng mượt của Mộc Vũ thì không thể tùy tiện đối xử cẩu thả được.
Với cô, mỗi sợi tóc đều là một phần phẩm giá. Cô luôn dành ra ít nhất nửa tiếng mỗi ngày để chăm sóc mái tóc của mình một cách cẩn thận.
Khi thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, Tô Ba Ba cười tươi như hoa, vỗ tay nói lớn: “Đi thôi các cô gái, tối nay sẽ có một điều bất ngờ đang chờ các em đấy!”
Mộc Vũ ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Kim giờ chỉ đúng mười hai giờ khuya. Trễ như vậy mà vẫn còn “bất ngờ”? Lẽ nào là… diễu hành nửa đêm?
Ý nghĩ ấy khiến cô bật cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo các thí sinh khác. Lần này, ngay cả cô cũng không đoán được truyền hình lại định giở chiêu gì.
Không phải chiếc limousine Lincoln thường thấy, lần này trước mặt họ là ba chiếc Mercedes-Benz đen bóng, xếp thành hàng thẳng tắp như những quý ông hoàng gia trong bóng đêm, lặng lẽ chờ đợi để đưa các “công chúa” lên đường.
Tô Ba Ba đứng trước chiếc xe đầu tiên, quay sang mỉm cười hỏi: “Trong số các em, ai biết lái xe?”
Các cô gái nhìn nhau, rồi hơn nửa số đó lập tức giơ tay. Trong thời đại mà ai ai cũng có bằng lái như hiện nay, không biết lái xe chẳng khác gì người mù chữ.
Mộc Vũ cũng biết lái, nhưng vì An Cách không biết, nên cô không giơ tay. Trong số còn lại, cũng chỉ có Lý Thiếu Long và Ellie là không giơ tay.
Cô bật cười khẽ. Lý Thiếu Long là “người của rừng núi”, suốt ngày đi bộ khắp nơi, chắc hẳn coi thường chuyện lái xe. Còn Ellie? Đương nhiên là luôn có tài xế đưa đón, không cần tự học làm gì.
You cannot copy content of this page
Bình luận