Mộc Vũ gần như chạy trốn, bước xuống cầu thang. Đi được ba, bốn tầng rồi cô mới phát hiện, mình quên mất là có thang máy. Cô dựa nghiêng người vào tường, hít sâu một hơi thật dài. Trước đây, cô từng hợp tác với không ít nam minh tinh điển trai, nhưng rất hiếm ai có thể khiến cô đỏ mặt tim đập loạn như thế này.
Dĩ nhiên, vẫn có một số siêu sao thực sự có khả năng ấy, đó là một khí chất đặc biệt chỉ thuộc về những siêu cấp minh tinh. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, cũng có thể khiến người ta như bị điện giật toàn thân.
Chỉ là, những siêu sao như thế thường nhận vai không nhiều, mà để tới lượt đóng chung với “Vũ Mộc” thì càng là chuyện hiếm như sao trên trời.
Thế thì, tình huống lúc này là sao? Mộc Vũ đưa tay phải trắng muốt lên, nhẹ nhàng vuốt má mình, da mặt nóng bừng như bị thiêu đốt. Cô lại đặt tay lên vùng ngực trái, dù đã nghỉ ngơi một lúc lâu, tim vẫn đập loạn thình thịch không ngừng.
Cảm giác mới mẻ của thân thể này khiến cô vừa hoảng hốt vừa ngạc nhiên. Trước đây, bản thân cô tuyệt đối không dễ bị một tên nhóc làm cho rối loạn như vậy. Vậy thì chỉ còn một cách giải thích: Đây là phản ứng thuộc về “An Cách”, là cảm xúc rất bình thường của một thiếu nữ 18 tuổi.
Mộc Vũ cố giữ bình tĩnh. Có vẻ như, không giống như cô từng nghĩ, An Cách hoàn toàn không phải là một cái xác rỗng vô hồn, chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Ngược lại, cô sẽ cần thời gian và nỗ lực để làm quen lại với cơ thể này.
An Cách… An Cách… rốt cuộc em là một cô gái như thế nào?
Mộc Vũ chống tay vào tường, từng bước từng bước, chậm rãi đi xuống cầu thang. Cuối cùng, ở cửa thang máy tầng ba, cô cũng gặp lại Hàn Gia Lệ đang sốt ruột chờ đợi.
Hàn Gia Lệ bước nhanh tới đón, vừa thấy Mộc Vũ mồ hôi nhễ nhại liền không nhịn được trách nhẹ: “Sao cậu lại đi cầu thang chứ? Nhìn xem, mệt đến thế kia kìa!”
Mộc Vũ đón lấy khăn giấy mà Gia Lệ đưa, lau mồ hôi trên trán hai cái rồi mỉm cười yếu ớt: “Không sao đâu, đột nhiên muốn… vận động một chút thôi mà.”
Gia Lệ nhìn gương mặt đỏ ửng bất thường của cô, khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.
Cả hai quay người đi vào nhà vệ sinh nữ ở tầng ba. Hàn Gia Lệ đưa cho Mộc Vũ một loạt túi mua sắm, còn mình thì đứng ngoài cửa chờ.
Mộc Vũ treo túi lên móc trong nhà vệ sinh nữ, tháo dây buộc tóc ở cổ tay xuống, gom mái tóc dài xõa vai lại. Sau gáy cô lập tức lộ ra nhãn mác của áo và dây chuyền, hóa ra cả bộ đồ lẫn trang sức đều chưa tháo mác.
Cô nhanh nhẹn buộc tóc lên, rồi cẩn thận cởi hết váy áo, giày dép và dây chuyền trên người, thay lại bộ đồ cũ mang trong túi mua sắm. Tất cả quần áo và phụ kiện vừa cởi ra được cô gấp gọn gàng, cất kỹ vào túi.
Cuối cùng, Mộc Vũ lấy ra một hộp kính từ túi, cẩn thận cho cặp kính gọng vàng vào trong.
Làm xong tất cả, Mộc Vũ đẩy cửa bước ra, mỉm cười với Hàn Gia Lệ đang đợi bên ngoài. Hai người sóng bước đi về phía quầy lễ tân.
Không sai, họ vừa khéo léo lợi dụng chính sách đổi trả hàng không điều kiện trong vòng ba ngày của trung tâm thương mại. Nhờ đó, chỉ trong vòng mười mấy phút, Mộc Vũ đã có thể “hóa thân” thành một nữ nhân viên công sở chuyên nghiệp.
Chuyện như vậy, sau khi làm xong rồi thì chẳng có gì to tát, nhưng lúc thực hiện thì quả thật khiến Hàn Gia Lệ phải ngạc nhiên đến há hốc miệng. Cô chưa từng nghĩ, hóa ra còn có thể làm như vậy.
Mộc Vũ khoác tay Hàn Gia Lệ, hai người đứng ở lối vào khu thời trang nữ tầng ba. Trước mặt là vô vàn váy áo lộng lẫy rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt. Mộc Vũ nhìn ánh mắt mê mẩn của Hàn Gia Lệ, khẽ vung tay như một phù thủy, thì thầm bên tai cô: “Đây chính là tủ đồ của chúng ta. Những lúc gấp gáp đi thử vai, hay không đủ tiền mua trang phục, thì cứ đến trung tâm thương mại.”
Hàn Gia Lệ nhìn Mộc Vũ với ánh mắt ngưỡng mộ, gật đầu liên tục. Cô ấy vội vàng chụp lấy túi xách từ tay Mộc Vũ, đi theo sau như một trợ lý trung thành của nữ vương.
Mộc Vũ ngẩng đầu, ưỡn ngực bước đến trước quầy. Cô nghiêng đầu, tựa nhẹ vào quầy kính, ngón tay khẽ cong lại ngoắc một cái. Hàn Gia Lệ lập tức hiểu ý, đưa cho cô một túi xách. Mộc Vũ quay sang mỉm cười nhã nhặn với cô nhân viên quầy: “Xin lỗi, tôi về nhà mới phát hiện chiếc váy này không vừa. Có thể đổi trả được không?”
Cô nhân viên nhận túi, kiểm tra bao bì, nhãn mác và hóa đơn, không nói một lời liền lập tức làm thủ tục hoàn tiền.
Mộc Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đây chính là lý do cô thích mua sắm ở trung tâm thương mại lớn. Đúng là giá cao thật, nhưng dịch vụ tốt, lại không hỏi han nhiều.
Cô và Hàn Gia Lệ đi một vòng, lần lượt trả lại toàn bộ trang phục đã mua. Cuối cùng, chỉ còn lại một món, chiếc dây chuyền bạch kim nạm kim cương mảnh, trị giá hơn tám ngàn tệ.
Thông thường, quần áo có thể đổi trả thoải mái, nhưng với đồ trang sức bằng vàng bạc thì rất hiếm khi được hoàn lại. Mộc Vũ và Hàn Gia Lệ thấy quầy trang sức có quảng cáo: “Không hài lòng – hoàn trả không điều kiện”, nên mới tạm thời mua về dùng.
Hai người đến quầy trang sức, giải thích lý do, cô nhân viên cũng không nói nhiều, nhanh chóng xử lý thủ tục hoàn tiền.
Mộc Vũ và Hàn Gia Lệ liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng trút được tảng đá lớn trong lòng. Món trang sức này quá đắt, nếu không trả lại được, Mộc Vũ thực sự không biết nên giải thích sao với Hàn Gia Lệ.
Làm xong thủ tục, Mộc Vũ quay lại bên quầy, nắm lấy tay Hàn Gia Lệ định rời đi, thì bất ngờ bị cô nhân viên gọi giật lại: “Chờ đã, xin hỏi cô là cô Mộc Vũ phải không ạ?”
Mộc Vũ kinh ngạc dừng bước, quay đầu nhìn cô nhân viên quầy trang sức. Cô gái ấy tuổi còn rất trẻ, chừng hai mươi mốt, hai mươi hai, nhưng vì quy định của trung tâm thương mại nên mái tóc đen dài bị búi gọn ra sau, trên mặt lại trang điểm nhẹ, khiến vẻ ngoài có phần già dặn.
Cô nhân viên giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, ánh mắt còn lộ chút ngưỡng mộ. Cô hai tay nâng lên một chiếc hộp quà màu đỏ đặt trên quầy, lễ phép nói: “Chiếc dây chuyền này đã được người khác thanh toán rồi, đích danh tặng cho cô Mộc Vũ. Mời cô vui lòng nhận lấy.”
Mộc Vũ ngạc nhiên đến mức sững người, hoàn toàn không có ý định đưa tay nhận, chỉ trực tiếp hỏi: “Là ai gửi vậy? Có thể cho tôi biết không?”
Cô nhân viên mỉm cười lắc đầu, giải thích: “Xin lỗi cô, tôi cũng không rõ. Là quản lý trực tiếp đến xử lý hóa đơn.”
Cô dừng lại một chút rồi bổ sung: “À, người đó có để lại lời nhắn: ‘Hồng phấn tặng giai nhân’.”
Nói xong, cô nhân viên nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp về phía trước, tinh tế mở nắp ra. Bên trong, những viên kim cương nhỏ li ti gắn trên nền bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn, tỏa ra thứ ánh sáng quyến rũ mê người.
Mộc Vũ tất nhiên biết rõ chiếc dây chuyền này đẹp đến mức nào. Nếu không đẹp đến vậy, ban nãy cô đã chẳng quyết đoán quẹt thẻ mua ngay sau khi đeo thử. Chính nhờ nó, cô mới có thể hóa thân thành một nữ nhân viên công sở hoàn hảo, chiếc dây chuyền này quả thật đã góp phần không nhỏ.
Một sợi dây chuyền bạch kim đính kim cương hơn tám ngàn tệ, đối với người khác có thể không phải món gì quá xa xỉ, nhưng với một diễn viên trẻ vô danh như Mộc Vũ, đây quả là một khoản tiền lớn. Cô khẽ cười khổ, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Mới chỉ vừa “lộ mặt” đã có người chú ý đến rồi sao?
“Hồng phấn tặng giai nhân” tạm không nói đến thân phận của người tặng là ai, chỉ riêng câu nói ấy thôi cũng đủ để khiến người ta thấy người này là người có học thức, nho nhã, tạo cảm giác dễ chịu và ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên.
Hàn Gia Lệ nhẹ huých khuỷu tay vào Mộc Vũ, mắt nhìn chằm chằm vào hộp quà màu đỏ trên tay cô nhân viên, nhỏ giọng dò hỏi: “Nhận không đấy?”
You cannot copy content of this page
Bình luận