Chương 2:
09/06/2024
Chương 12:
09/06/2024
Chương 11:
09/06/2024
Chương 10:
09/06/2024
Chương 9:
09/06/2024
Chương 8:
09/06/2024
Chương 7:
09/06/2024
Chương 6:
09/06/2024
Chương 5:
09/06/2024
Chương 4:
09/06/2024
Chương 3:
09/06/2024
Chương 1:
09/06/2024
Chương 13:
09/06/2024
Chương 14:
09/06/2024
Chương 15:
09/06/2024
Chương 16:
09/06/2024
Chương 17:
09/06/2024
Tôi chú ý thấy cánh cửa phòng in ấn đã khóa lại.
Tôi vừa ngồi xuống, phần mềm trong máy tính lại nhảy ra một cửa sổ khác:
“Mọi người: Hiện tại, tiến độ t.ử.v.o.n.g theo quy tắc: 50%;
Các nhân viên thân mến, vì an toàn t.í.n.h m.ạ.n.g của bạn, hãy cố gắng đừng di chuyển nhiều nhất có thể, có thể ăn uống, nhưng hãy cố gắng giữ yên lặng!”
Lại là kẻ nặc danh kia!
Hơn nữa, sau khi thông báo nhắc nhở này kết thúc, màn hình máy tính của tôi cũng lập tức biến thành một màu đỏ như máu.
Giữa màu đỏ như máu này là một người không thấy rõ mặt!
Người này nằm ngửa trên một cái ghế, ngoẹo cổ, khuôn mặt trắng bệch nghiêng sang một bên, nét mặt rất đau đớn, còn có… một nụ cười rất quỷ dị!
“Ớ… tăng ca riết gặp ảo giác à? Sao máy tính của tôi lại biến thành màu đỏ rồi?”
“Cái của tôi cũng thế, không điều khiển được, cũng không tắt được màn hình, thế này là thế nào?”
“Mau, mau rút nguồn ra!”
Các đồng nghiệp đã bắt đầu rối loạn rồi.
Đúng lúc này, một bàn tay vỗ lên bả vai tôi.
Tôi giật thót mình, xoay người lại tóm lấy đối phương theo bản năng.
Nếu không phải chạm phải một thứ gì đó mềm mại, suýt chút nữa tôi đã vật đối phương ngã xuống đất rồi!
“Từ Hiểu Lệ, cô làm gì đấy?”
Tôi phẫn nộ buông tay ra.
Từ Hiểu Lệ là cấp dưới của sếp Trương phòng bên cạnh.
Vẫn luôn chống đối với tôi.
Từ Hiểu Lệ ôm ngực, bực dọc: “Tay anh đang sờ chỗ nào đấy?”
Tôi tức giận mắng: “Có khi dọa chết người đấy có biết không? Tự cô nổi điên mà còn trách tôi?”
“Đại Phan đâu?”
Từ Hiểu Lệ hỏi.
“Đại Phan chết rồi.”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
“C.h.ế.t ở gian hút thuốc à?”
Tôi nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Làm sao cô biết?”
“Lúc nãy tôi đi từ trong nhà vệ sinh ra, thấy bên trong gian hút thuốc ở đối diện có robot hút bụi đang di chuyển lung tung, dưới mặt đất đầy máu với thịt nát…”
Nhất thời tôi lại nhớ đến cảnh chết của Đại Phan, suýt chút nữa là nôn ra.
“Đại Phan giống như cái bánh chẻo bị lột vỏ, ruột gan gì đều lòi ra hết!”
Tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng vẫn không thể kìm chế được, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Từ Hiểu Lệ tỏ vẻ mỉa mai: “Anh sợ cái gì?”
“Mợ bà, là cô thì cô không sợ chắc?”
“Nói thật với anh, lúc nãy cũng đã có một người chết trong nhà vệ sinh nữ rồi! Đèn tuýp rơi xuống, đâm thẳng vào cổ!”
Vẻ mặt của người phụ nữ này vẫn bình tĩnh.
Nhưng tôi nghe mà rét run trong lòng.
Từ Hiểu Lệ tiếp tục nói: “Ông nội tôi làm thợ mộc ở dưới quê, biết xem mấy cái này, tôi cũng biết được chút đỉnh. Thật ra chỉ là do tiểu quỷ quấy phá thôi, sau khi giết một người, nó lại đi quấy phá người khác, nếu anh tin tôi, chúng ta sẽ có thể sống sót!”
“Trần Trạch, anh có tin tôi không?”
Từ Hiểu Lệ nhướng mày một cách quyến rũ, khẽ cắn môi, giống như đang dụ dỗ tôi.
“Cô bảo tôi tin cô thế nào? Nói suông vậy thôi?”
Thấy tôi nói thế, Từ Hiểu Lệ hừ một tiếng.
“Ha ha, Trần Trạch, anh là người thông minh. Trong bộ phận chúng ta, anh là nhân viên lâu năm, với tiền cổ tức của công ty hai năm nay, anh kiếm được không ít, đúng không? Thứ mà tôi muốn, chẳng phải anh biết rõ lắm sao? Người, hay tiền, ít nhất anh phải cho tôi một thứ chứ?”
You cannot copy content of this page
Bình luận