Quy Tắc Ở Công Ty

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Có một vài dấu tay máu vô cùng đáng sợ in lên trên mặt tường, thậm chí đến cả sơn lót cũng bị cào xuống không ít.

“Chắc hẳn lúc nãy Lục Minh đang định đến cầu thang bộ để hút thuốc, bị cửa cuốn rơi xuống đập trúng, rồi bị cuốn vào đó, may sao không chết.”

Tôi thấy may mắn thay cho Lục Minh.

Tôi liếc nhìn Đại Phan một cái, nhỏ giọng nói: “Nói không chừng, cái thứ trong nhóm chat kia là thật…”

“Anh Trạch, anh đừng làm em sợ, là thanh niên ba không của thời đại mới chỉ sợ mỗi cái nghèo, em còn sợ trò đùa dai của kẻ kia sao?”

“Anh chỉ nói vậy thôi.”

Đại Phan hùng hổ: “Anh xem đi, không phải cái quy tắc quần què kia có nói là gian hút thuốc có nguy hiểm sao? Em càng muốn thử xem! Toàn là do đám lãnh đạo chó má, bày trò trêu đùa nhân viên!”

Tạch!

Đại Phan ngậm điếu thuốc, châm lửa.

Bỗng nhiên, dường như tôi loáng thoáng nhìn thấy trên gáy cậu ta có một điểm đỏ, ngay sau đó lại lập tức biến mất.

Tôi lắc đầu, chỉ cho là mình hoa mắt.

Điểm đỏ đó chắc là đầu điếu thuốc mà cậu ta châm thôi…

Cũng ngay lúc đó, sau gáy tôi hình như có thứ gì đó vừa lướt qua.

Đến khi tôi quay đầu lại nhìn, thì lại chẳng có gì cả…

“Đừng hút thuốc ở đây chứ, đi hai bước nữa là đến nhà vệ sinh rồi, mau, đi mau!”

Thật ra, lúc này đây, tôi đã bắt đầu tin tưởng quy tắc nặc danh trong nhóm chat:

“Quy tắc 2: Cấm hút thuốc ở nơi công cộng! Cảnh báo: Phòng hút thuốc tồn tại mối nguy hiểm rất lớn, tạm thời không thể sử dụng!”

Tôi kéo tay Đại Phan đi dọc hành lang về phía nhà vệ sinh, nhà vệ sinh lại nằm ngay đối diện gian hút thuốc.

Quả nhiên Đại Phan không tin chuyện ma quỷ, cậu ta nhấc chân lên, bước vào trong gian hút thuốc.

“Ha, anh Trạch, anh cứ chờ xem đi, chả có cái cớt gì hết, em thấy Tiểu Triệu bị dọa cho khóc thét, ha ha ha.”

Tôi khựng lại vài giây đồng hồ, thấy Đại Phan không bị làm sao, tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, vừa châm một điếu thuốc vừa bước vào bên trong.

Nhưng…

Rầm!

Một âm thanh chói tai vang lên!

Hơn nữa, tôi còn phát hiện Đại Phan đã bất động!

Cậu ta hơi nheo mắt lại, khóe miệng chợt co giật.

Điếu thuốc đang ngậm trong miệng cậu ta rơi xuống đất.

“Đại Phan?”

Chiếc thùng rác bằng sắt trong góc gian hút thuốc chính là nơi phát ra tiếng rầm kỳ lạ kia.

Lúc này thùng rác đã đổ ngã trên mặt đất, hoàn toàn rạn nứt, trên tấm sắt dính đầy vết máu.

Đằng sau thùng rác, chợt có hai con robot hút bụi mà công ty mới mua về chạy xồ ra, vẫn đang di chuyển tán loạn!

Tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến mức khác thường!

Lúc này, Đại Phan cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi.

“Anh Trạch, chúng ta nên đi thôi.”

Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta có chút kỳ lạ.

Nói xong, Đại Phan lập tức muốn đi ra ngoài.

Nhưng khi nửa người trên của cậu ta vừa dùng sức, toàn thân đã ngã nhào trên mặt đất.

Trên cơ thể của Đại Phan có một miệng vết thương rất lớn, chia cơ thể cậu ta thành hai đoạn trên dưới!

Nửa người dưới của cậu ta ngã sấp tại chỗ.

Còn nửa người trên, lại ra sức bò đến chỗ tôi!

“Anh Trạch, kéo em một tay!”

“Á… em đau quá, đau chết mất! Anh, cứu em với! Xin anh đấy!”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page