Quy Tắc Ở Công Ty

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

“Anh…”

“Về phần Đại Phan có quan hệ tốt với cậu… Nói thật, ban đầu, tôi vốn không muốn để cậu ta chết, gian hút thuốc được chuẩn bị dành cho kẻ khác! Chính là Lục Minh, gã là kẻ nghiện thuốc nặng nhất công ty, tôi cá là gã chắc chắn sẽ không nhịn được, nào ngờ tên Đại Phan kia lại ngu xuẩn như thế, đi giành trước. Nhưng Đại Phan cũng không tính là vô tội, cậu ta từng đùa giỡn Phó Lệ… Còn một chuyện nữa, chắc cậu không biết, cậu ta đã từng có ý đồ với Tiểu Triệu sau lưng cậu.”

“Anh điên rồi! Vậy Tiểu Triệu thì sao?”

Diệp Đào ở bên kia nhún vai: “Tiểu Triệu đâu có liên quan gì đến tôi? Là do Diêm Đầu To to gan lớn mật, muốn nhân cơ hội này chiếm đoạt cô ta… Đó là chuyện mà tôi không thể khống chế được. Trên thực tế, tôi cũng không muốn Tiểu Triệu chết, cô ta đi đến máy in trước tên cuồng làm việc kia, để đề phòng cô ta trở thành kẻ thế mạng cho gã, tôi đã phải khẩn cấp thay đổi cách vận hành của Phó Lệ Diệp, dùng xấp tài liệu đỏ như máu dọa cho cô ta mau chóng rời đi… Hơn nữa, không phải tôi đã báo thù cho Tiểu Triệu rồi sao? Diêm Đầu To chết đủ thảm thiết, hợp tình hợp lý.”

Tôi nhất thời hiểu rõ.

Khó trách, những người chết đêm đó có tên cuồng làm việc, Đại Phan, Từ Hiểu Lệ, Tiểu Triệu và Diêm Đầu To, tổng cộng năm người, nhưng trong bộ quy tắc mà Diệp Đào thiết kế lại nói là chết bốn người.

Anh ta không tính Tiểu Triệu vào trong đó.

Bởi vì, Tiểu Triệu không bị “quy tắc” của anh ta giết chết.

“Vậy Từ Hiểu Lệ thì sao?”

“Ha ha, Từ Hiểu Lệ đánh bài, nợ nần rất nhiều, cậu biết chứ?”

“Sau đó tôi mới biết.”

“Cô ta lừa tôi, mượn rất nhiều tiền của tôi, sau đó cũng không trả, mà tôi… bị chẩn đoán là ung thư gan, tôi cần tiền…”

“Bởi vì thế mà anh giết người?”

“Trần Trạch, tôi đã kiềm chế lắm rồi.” Diệp Đào bình tĩnh nói: “Cậu biết đấy, người trong cái nghề này của chúng ta, hầu hết đều có chứng OCD. Tôi đã nói chỉ có 4 người chết, đúng là chết 4 người, cho dù tôi đã lên kế hoạch giết gã hai lần, nhưng gã đều tránh được… Lục Minh… Lục Minh, có lẽ cậu không biết, ngày hôm đó, dù chẳng cần thiết, nhưng chính tên khốn Lục Minh này đã bắt buộc Phó Lệ phải tăng ca liên tục, thậm chí là tăng ca suốt đêm, tăng ca đến mức cô ấy đột tử! Thành thật mà nói, tôi rất hối hận…”

“Hối hận?”

“Ừ, đáng ra tôi không nên kìm chế. Người đáng chết, nên để cho bọn họ chết hết mới đúng!”

“Anh…”

Tôi đứng phắt dậy, run rẩy cầm lấy điện thoại di động.

Trong màn hình, Diệp Đào cố gắng xê dịch cơ thể, trên khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười. Anh ta nhoài người trên ghế dựa, ngoẹo đầu, gục mặt xuống dưới, thế nên nụ cười kia trông cực kỳ quái dị.

“Muốn báo cảnh sát à? Báo đi. Nhưng mà, chắc là không kịp nữa rồi…”

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Truyện Hôm Nay

    truyện này hay cực

Trả lời

You cannot copy content of this page