Chương 2: Hãy Đưa Ta Đi
18/11/2024
Chương 3: Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
18/11/2024
Chương 4: Sư Huynh, Cứu Mạng!
18/11/2024
Chương 5: Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
18/11/2024
Chương 1: Thuốc Giải Đâu
18/11/2024
Chương 6: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
19/11/2024
Chương 7: Ngươi Là Người Của Ta Rồi
19/11/2024
Chương 8: Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
19/11/2024
Chương 11: Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
20/11/2024
Chương 10: Câu Hỏi Bẫy
20/11/2024
Chương 9: Thỏ Có Dễ Thương Không?
20/11/2024
Chương 12: Đồ Yểu Mệnh
21/11/2024
Chương 13: Có Thích Khách
21/11/2024
Chương 14: Đau không?
22/11/2024
Chương 15: Dung Túng Cho Dung Trạm
22/11/2024
Chương 16: Cẩu Chết Tiệt
23/11/2024
Chương 17: Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
23/11/2024
Chương 18: Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
25/11/2024
Chương 19: Đại Hạ Pháp Điển
25/11/2024
Chương 20: Xuất Cung
18/03/2025
Ngoài dự đoán của Tần Vũ, bên ngoài lại là một căn phòng trông rất sang trọng, với bàn ghế, tủ trưng bày, và mọi vật dụng đầy đủ.
Nhưng không đúng lắm, lẽ ra mật thất của sư huynh đeo mặt nạ phải nằm trong một ngọn núi mà.
Nàng bước ra từ một bức vẽ trên tường, đây là phòng trong, cách phòng ngoài vài bước chân.
Lúc này, từ phòng ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
“Xin chủ thượng hãy cân nhắc đại cục. Tin tức về việc ngài rời quốc đã lan truyền, nếu còn chậm trễ nữa, sợ rằng Bột Hải quân bên kia sẽ có động thái…”
Giọng nói ầm ừ, hơi khó nghe, nhưng có thể đoán đó là một người đàn ông lớn tuổi, ngữ điệu kính cẩn nhưng nghiêm trọng.
Tiếng cạch vang lên, là âm thanh của một cái chén bị đặt mạnh xuống bàn, tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Lời nói chưa dứt, tấm rèm ngọc giao giữa phòng trong và phòng ngoài đột ngột bị vén lên.
Ánh sáng rực rỡ đổ xuống khắp phòng, một thiếu niên bước vào, mang theo cả một làn gió nhẹ nhàng và mùi thơm thoang thoảng của lá trà, giống như những cơn mưa xuân tháng ba lất phất trên những cành lá xanh non.
Tần Vũ rụt rè, lùi một bước về phía bức tường có vẽ tranh.
Người kia dừng lại cách nàng bốn, năm bước, nhướn mày nhìn nàng.
Ánh sáng rọi lên người thiếu niên, khiến hắn trông vô cùng thanh khiết.
Lông mày đen đậm như nét mực tàu, dung mạo trắng trẻo và tuyệt đẹp.
“Sao ngươi lại ra được đây?”
Thiếu niên hỏi.
Tần Vũ lặng thinh một chút rồi đáp:
“Vì ta thông minh?”
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào gương mặt Tần Vũ, ánh mắt sáng rực như ánh sao.
Ánh mắt ấy khiến Tần Vũ có chút khó chịu. Trên mặt mình dính gì sao?
Nhưng hắn bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười tựa như những chiếc lá trúc khẽ rung trong gió xuân.
“Đi tắm đi đã.”
…
Bị coi là bẩn và bị đuổi đi tắm, Tần Vũ ngồi trong thùng nước, chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ từ trước đến giờ.
Chết tiệt!
Nàng vội vàng tắm xong, thay một bộ cung trang màu hồng đào đặt sẵn cạnh thùng tắm, rồi tự búi tóc gọn gàng.
Vừa chỉnh trang xong xuôi, rèm ngọc đột nhiên bị vén lên.
Thiếu niên có đôi môi đỏ và răng trắng, gương mặt như được phủ một lớp phấn trắng mịn, nhướn mày nhìn nàng.
“Lại đây.”
Hắn vẫy tay gọi Tần Vũ.
Đôi mắt to tròn của Tần Vũ đột nhiên mở lớn.
Chính là hắn!
Dù Tần Vũ không quen biết thiếu niên này, nhưng nàng rất quen thuộc với giọng nói của hắn!
Đêm qua hắn đã ôm nàng cả đêm, chẳng phải đây chính là giọng của sư huynh đeo mặt nạ sao?
Thiếu niên thấy Tần Vũ ngây ra, đôi mắt phượng sáng rực của hắn khẽ cong lên.
Hắn không vội, chỉ lặng lẽ quan sát dáng vẻ của Tần Vũ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Dưới ánh sáng ban ngày, dung mạo của Tần Vũ càng thêm rực rỡ.
Nàng mặc chiếc váy lụa màu hồng đào, giữa thời đại mà vẻ đẹp thanh mảnh, mảnh mai được ưa chuộng, các cung nhân là biểu tượng hoàn hảo cho tiêu chuẩn này.
Thì Tần Vũ lại là một ngoại lệ.
Dù chiếc váy rộng rãi, nàng vẫn khoe được eo thon và vòng hông nở, vẻ đẹp vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt thiếu niên nóng bỏng, như có thể nhìn xuyên qua lớp vải.
Tần Vũ hơi khó chịu, nhưng rất nhanh, nàng trở nên bình tĩnh, mặt lạnh như cá chết.
Một tên thái giám, hắn thích nhìn thì cứ để hắn nhìn, dù sao cũng chỉ có thể nhìn thôi.
Sư huynh đeo mặt nạ không còn đeo chiếc mặt nạ ác quỷ, nhưng lại mặc trang phục của thái giám.
Hắn đúng là một tên thái giám thực thụ.
Những hành vi biến thái trong sách đột nhiên có căn cứ.
Hóa ra, trong quá trình thử nghiệm thuốc độc, hắn không bị tổn thương khuôn mặt, mà là… phần khác.
Bên ngoài, thấy có người bước đến, vị lão nhân đứng trước thiếu niên cau mày, cúi chào rồi lui ra.
Thiếu niên thái giám lại gọi nàng lần nữa.
“Lại đây, ăn nho.”
Bên cạnh hắn, quả thật có một chiếc bát ngọc đựng một chùm nho tím, quả nho trong suốt, bề mặt còn đọng lại lớp hơi nước mát lạnh, rõ ràng vừa mới được ngâm đá.
Trời mùa hè nóng nực, Tần Vũ không kiềm chế được, vươn tay lấy một quả.
Nhưng cổ tay nàng bị thiếu niên kia nắm lấy, bóp nhẹ hai cái.
“Khá tròn trịa đấy. Không trách được, đúng là số đo 83.”
Ánh mắt hắn khẽ lướt qua ngực Tần Vũ.
Tần Vũ: “…”
Cái trò này chưa qua được à?
Ta béo thì sao? Ta béo nhưng ta có ngực, còn ngươi thì chẳng có gì, ngươi có tư cách gì mà nói ta?
Nàng giật tay ra, ôm bát nho vào lòng.
Thiếu niên cũng không giận, vẫn mỉm cười nhìn nàng ăn nho.
Dáng người Tần Vũ đầy đặn, nhưng không hề béo.
Nàng có vóc dáng đẹp, khác biệt hẳn so với những cô gái gầy gò, phẳng lì khác.
Ngón tay thon thả của nàng nhón lấy quả nho tím, đưa lên miệng.
Những quả nho ngâm đá ngon lành khiến mắt nàng cong lên thành hình lưỡi liềm.
Thiếu niên thái giám liếm môi, rồi ngồi xuống cạnh nàng.
“Ngon không?”
Tần Vũ đưa bát nho sang cho hắn.
Thiếu niên cười, ghé đầu lại gần:
“Ngươi đút cho ta đi.”
Tần Vũ: “…”
Không có tay à? Cút đi!
“Nhanh nào.”
Hắn dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào nàng.
Tần Vũ nở một nụ cười giả tạo:
“Được thôi.”
Nàng cầm một quả nho đưa lên miệng hắn, nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ tay, há miệng cắn xuống, để lại dấu răng trên cánh tay trắng nõn của nàng.
Tần Vũ: “…”
Ngươi là chó sao?
Thiếu niên cắn nàng, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Ra máu rồi.”
Nói xong, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng liếm sạch vết máu trên cánh tay Tần Vũ.
Hành động của hắn rất dịu dàng.
Tần Vũ: “…”
You cannot copy content of this page
Bình luận