Quý Phi Nằm Ngửa Làm Cá Mặn

Chương 20: Xuất Cung

Chương trước

Chương sau

Kể từ khi xuyên không đến đây, Tần Vũ đã luôn ở trong phủ Nhiếp Chính Vương, đây là lần đầu tiên nàng thực sự được ra phố.

Nàng áp sát cửa sổ xe, nhìn ra ngoài.

Mộ Dung Thương không ngăn cản nàng, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe đi thêm một đoạn nữa thì chậm lại.

Phía trước là một quần thể kiến trúc trên mặt nước.

Gió đêm thổi đến, mang theo hơi lạnh.

Biển hiệu trên một lầu gác ghi Thu Thuỷ Minh Nguyệt Lâu.

Khi xe ngựa tiến vào bên trong, vô số thiếu nữ búi tóc kiểu linh xà, phi tiên, hoặc đoạ mã, tay cầm quạt tròn, đang đuổi bắt nhau dưới những cây lụa là bên bờ sông lấp lánh ánh vàng.

Tần Vũ trố mắt nhìn.

Trời ơi!

Không ngờ một nội giám trong cung lại đến những nơi như thế này, mà trông có vẻ rất quen thuộc, chắc là khách quen rồi.

Xe ngựa dừng lại bên bìa rừng hồng.

Ánh trăng sáng vàng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước.

Phía bên kia bờ sông, có người đang tổ chức tiệc rượu dưới tán cây hồng hoa.

Lá đỏ rơi lả tả, tiếng đàn tranh vang vọng.

Đôi mắt tinh tường của Tần Vũ quét qua, phát hiện ra mấy thiếu niên tuấn tú trông giống những thần tượng cổ đại.

Nàng không thể bước tiếp, chỉ ước gì mình có một vé VIP hàng ghế đầu.

Thiếu niên áo đen đứng dưới cây hồng, đôi mắt rũ xuống, hỏi nàng.

“Ngươi muốn qua đó chơi sao?”

Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Tần Vũ: “Ta có thể à? Chắc tốn nhiều tiền lắm, ngươi có tiền không?”

Nàng nhìn hắn với ánh mắt mong đợi, bàn tay nhỏ bé lén lút mò mẫm quanh eo hắn.

… Đang tìm tiền đấy.

Tần Vũ bày tỏ thành ý:

“Chúng ta ở đây ngắm ca múa một chút rồi hãy đi. Âm nhạc và điệu múa có lợi cho sức khỏe của ngươi mà.”

Thiếu niên áo đen cười lạnh với nàng, để lộ hàm răng trắng toát.

Gương mặt như ngọc của hắn dần tiến sát lại gần Tần Vũ, mang theo hương thảo dược mát lạnh.

“Chẳng phải ngươi thông minh lắm sao? Đàn hát, nhảy múa chắc ngươi cũng giỏi. Tại sao phải tốn tiền chứ?”

Tần Vũ: “…”

“Hai ngươi đang làm gì vậy?!”

Bất ngờ, một giọng nói đầy giận dữ từ phía sau vang lên.

Chưa kịp phản ứng, Tần Vũ đã bị một lực mạnh kéo ra khỏi vòng tay của thiếu niên áo đen.

Người kéo nàng là một trong những khách mời ở bữa tiệc ven suối lúc nãy.

Hắn khoác trên mình áo choàng lông hạc trắng, tay cầm quạt lông, tay áo rộng rãi, dáng vẻ phong lưu tao nhã của một danh sĩ.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn rõ khuôn mặt của Tần Vũ, toàn bộ sự phong độ ấy đều tan thành ngọn lửa giận dữ!

Tần Vũ: “…”

Hắn kéo Tần Vũ ra sau mình, rồi vung chiếc quạt lông trong tay đánh về phía Mộ Dung Thương.

“Ranh con, ngươi chán sống rồi sao?!”

Mộ Dung Thương lui về sau một bước, đương nhiên không để hắn đánh trúng.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn Tần Vũ.

“Cố nhân à?”

“Hả…”

Tần Vũ lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Cái này thật trùng hợp quá rồi.

Nàng nhận ra người này, không chỉ nhận ra mà còn nhớ rất rõ.

Kể từ khi xuyên vào sách, Tần Vũ có được ký ức của nguyên chủ.

Nàng cúi đầu nhìn trang phục của mình, đã che kín như vậy mà vẫn bị nhận ra chỉ từ bóng lưng.

Quả thật, chỉ có thể là…

Cha ruột!

Nam nhân áo trắng, sau khi đuổi Mộ Dung Thương đi, ánh mắt liền dừng trên gương mặt của Tần Vũ, càng nhìn càng đau lòng.

Lúc nãy chỉ liếc qua, hắn thấy cô nương này giống nữ nhi của mình.

Không ngờ, quả thật đúng là thân nữ nhi!

Nhìn xem, mới đây thôi, một cô nương xinh đẹp đầy sức sống đã bị hành hạ đến mức này rồi.

Đôi mắt to tròn giống hệt mắt Tần Vũ của nam nhân đầy nước mắt.

“Chi Chi! Con gái yêu của cha! Thật sự là con sao! Cha nhớ con chết mất!”

Nam nhân áo trắng không nói không rằng ôm lấy Tần Vũ, bắt đầu rơi nước mắt.

Tần Vũ nhìn sang Mộ Dung Thương, mở miệng:

“Cha ta.”

Nhìn vẻ ngoài, Tần Thất trông chỉ hơn ba mươi tuổi, cực kỳ anh tuấn.

Nói không ngoa, ở đất Thục Tần Thất nổi danh khắp thiên hạ là một mỹ nam tử.

Không chỉ ở Đại Hạ, mà kể cả khi so với Bắc Yến và Nam Trần, hắn vẫn là mỹ nam số một.

Dù đã thành thân hơn mười năm, nữ nhi đã đính hôn, thê tử cũng đã qua đời, danh hiệu mỹ nam tử số một thiên hạ của Tần Thất vẫn chưa bị soán ngôi.

Tần Thất thấy Tần Vũ, vừa vui mừng vừa xúc động, lại vừa tủi thân.

Tần Vũ thì cảm thấy tình huống này thật rắc rối.

Lần đầu đi thanh lâu, còn rất vui.

Lần đầu tiên đi thanh lâu mà gặp cha ruột, ừm…

Sau khi vui mừng một lúc, cuối cùng Tần Thất cũng tỉnh táo lại.

Hắn kéo Tần Vũ qua một bên, chăm chú nhìn nàng.

“Từ lúc con bị đưa vào kinh đô, cha đã theo sát phía sau. Vốn định gặp con một lần, nhưng mấy ngày trước, phủ Nhiếp Chính Vương bảo con bị cảm lạnh, không cho cha vào.”

“Phụ tử liên tâm, cha biết ngay con gái của cha nhất định đã gặp chuyện rồi.”

“Nói xem, sao con lại đến nơi này?”

Nụ cười trên khuôn mặt Tần Thất dần biến mất, trở nên nghiêm trọng.

“Chẳng lẽ, con bị bán vào đây sao?”

Hắn nhìn Tần Vũ, không biết trong đầu nghĩ đến cái gì mà lập tức tái mặt.

Từ “hoa dung thất sắc” rất hợp trong trường hợp này.

“Nhóc con, nói với cha đi, con không bị ủy khuất gì chứ? Vừa rồi cha còn nghe thấy thằng nhãi đó lớn tiếng với con, nếu con thật sự… hu hu, con bảo cha làm sao sống tiếp đây… hu hu hu!”

“Cha sẽ đi liều mạng với Sở Tiêu Việt!”

Tần Vũ vội vàng an ủi người cha đang khóc lóc thảm thiết:

“Cha, không phải đâu, cha đừng nghĩ lung tung!”

“Vậy tại sao con lại ở đây? Tên tiểu tử kia là ai?”

Tần Thất giống gà mẹ bảo vệ con, kéo Tần Vũ ra phía sau, giữ khoảng cách với Mộ Dung Thương.

Hết Chương 20: Xuất Cung.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page