Chương 2: Hãy Đưa Ta Đi
18/11/2024
Chương 3: Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
18/11/2024
Chương 4: Sư Huynh, Cứu Mạng!
18/11/2024
Chương 5: Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
18/11/2024
Chương 1: Thuốc Giải Đâu
18/11/2024
Chương 6: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
19/11/2024
Chương 7: Ngươi Là Người Của Ta Rồi
19/11/2024
Chương 8: Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
19/11/2024
Chương 11: Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
20/11/2024
Chương 10: Câu Hỏi Bẫy
20/11/2024
Chương 9: Thỏ Có Dễ Thương Không?
20/11/2024
Chương 12: Đồ Yểu Mệnh
21/11/2024
Chương 13: Có Thích Khách
21/11/2024
Chương 14: Đau không?
22/11/2024
Chương 15: Dung Túng Cho Dung Trạm
22/11/2024
Chương 16: Cẩu Chết Tiệt
23/11/2024
Chương 17: Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
23/11/2024
Chương 18: Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
25/11/2024
Chương 19: Đại Hạ Pháp Điển
25/11/2024
Chương 20: Xuất Cung
18/03/2025
Làm loạn một hồi, vết thương của hắn lại rách ra, máu thấm ướt lớp áo trắng, nhưng rõ ràng tâm trạng hắn đã khá hơn.
Hắn hừ lạnh:
“Ngươi đã làm gì với ta, giờ ta sẽ làm điều tương tự với ngươi.”
…
Tần Vũ bước ra khỏi màn trướng với bộ dạng như một con mèo lông dài bị vò nát, trông như sắp rụng hết lông vì bị hành hạ.
Quá đau, toàn thân đều đau!
Nàng đã làm gì hắn? Nàng đã giả vờ tình cảm, gọi hắn là bảo bối, lục soát trên người hắn để tìm chìa khóa cho nữ chính thôi.
Còn hắn thì sao? Hắn túm lấy nàng, nhéo từ trên xuống dưới.
Da Tần Vũ trắng mịn, cổ, ngực và cánh tay của nàng đều bị véo đến đỏ bừng.
Có thể tưởng tượng được, chắc chắn sáng mai sẽ bầm tím.
Tên biến thái chết tiệt này, hãy sớm bị tiêu diệt đi!
Mộ Dung Thương bị thương nặng, tinh thần cũng bắt đầu không chịu nổi, hắn kéo Tần Vũ lại, ôm vào lòng làm gối ôm.
Trên người nàng có mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, khiến hắn cảm thấy an tĩnh.
“Được rồi, ngủ thôi.”
Mộ Dung Thương vung tay, ánh nến lập tức bị tắt.
Tần Vũ mở to mắt, cảm nhận cánh tay hắn đặt ngang qua eo nàng.
Chiếc giường rất rộng, nàng có thể ngửi thấy mùi máu và thuốc trên người hắn.
“Như vậy không tốt lắm đâu, ta ngủ không yên, sợ đè lên vết thương của ngươi.”
Nàng nói khẽ, cố gắng dịch người ra xa.
Mộ Dung Thương nhắm mắt lại:
“Cử động nữa ngươi sẽ trở thành một cái xác.”
Tần Vũ cảm thấy con rắn vàng trên cổ tay mình khẽ động, nàng lập tức cứng người lại.
Mộ Dung Thương nằm ngay bên cạnh.
Có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Có lẽ vì trời quá tối, không nhìn thấy gương mặt hắn, cũng có thể vì hắn bị thương, khí thế yếu đi.
Tần Vũ gan to tày trời, nàng nhẹ nhàng chọc vào eo hắn.
“Ngươi có thể bỏ thứ đó ra không… dù sao cũng đã hỏi xong rồi mà…”
Mộ Dung Thương nằm im không đáp.
Tần Vũ không ngừng kiên trì chọc, chọc, chọc.
“Ta không ngủ được…”
Mộ Dung Thương thô bạo túm lấy con rắn nhỏ trên tay nàng, nó khẽ giật lên, rõ ràng bị kéo đau.
Nhưng không dám nói lời nào, ấm ức rút vào tay hắn rồi biến mất, không rõ bị giấu ở đâu.
Tần Vũ ngạc nhiên.
Nàng không nhịn được tò mò:
“Làm sao để nó biết được người khác có nói thật hay không vậy?”
Trong phòng tối đen như mực.
Không thấy được biểu cảm của Mộ Dung Thương, nhưng nàng nghe rõ hắn bật cười.
“Nó không biết đâu.”
Tần Vũ mở to mắt:
“Cái gì? Rõ ràng ngươi đã nói…”
“Haha, ta lừa ngươi đấy. Thứ đó chỉ là một món đồ chơi nhỏ, làm sao quản được chuyện người ta nói thật hay không?”
Tần Vũ: “…”
Ngươi là con người thật à? Sao ngươi lại lừa một cô nương đơn thuần như thế?
Vừa định ngồi dậy, thì một bàn tay to đặt lên đầu nàng, đè xuống ngực hắn.
Giọng hắn yếu ớt nhưng đầy khó chịu.
“Ngủ đi. Nếu không, cả đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện ngủ nữa.”
Tần Vũ: “…”
Ngươi đúng là đồ chó mà.
Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng bị hạ bệ. Ta không vội, thật sự không vội.
Để duy trì sự xa hoa, trong phòng có một thùng đá lớn, không hề cảm thấy nóng nực.
Tần Vũ bình tĩnh lại.
Nhắm mắt, ngủ thôi.
…
Sáng hôm sau, Tần Vũ bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Ai gõ cửa thế? Điên rồi sao?
Nàng chưa kịp mở mắt thì đã bị đá khỏi giường.
“Ra mở cửa, xem người ta muốn gì.”
Giọng nói khàn khàn của tên đại gia trên giường vang lên.
Tần Vũ: “…”
Ta hỏi ngươi mới đúng đấy!
Nàng vuốt tóc, dịu dàng đáp:
“Được rồi, bảo bối, ngươi cứ ngủ thêm đi.”
Tần Vũ lết đôi dép, với khuôn mặt uể oải, chán chường sau khi ngủ dậy, đi mở cửa.
“Có chuyện gì?”
Người đứng ngoài cửa rõ ràng bị sốc.
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, mãi không nói nên lời.
Tần Vũ nhìn lại mình, nỗi buồn tràn ngập.
Xem xem, tiểu tiên nữ xinh đẹp và đáng thương này, ai có thể cứu nàng đây.
Mùa hè áo mỏng, vết bầm tím do Mộ Dung Thương gây ra tối qua rõ ràng hiện lên trên da nàng.
Kết hợp với biểu cảm mệt mỏi như muốn cùng thế giới đồng quy vu tận của nàng, rất dễ khiến người ta nghĩ đến những chuyện không hay.
Có vài thái giám đứng trước cửa.
Người đứng đầu trông lớn tuổi hơn, áo choàng màu tối hơn, phẩm cấp cũng cao hơn so với những thái giám khác.
Có lẽ vì trải qua nhiều năm tháng, hiểu biết nhiều điều lạ lùng, nên trên khuôn mặt hắn hiện lên một biểu cảm phức tạp khó tả.
Tần Vũ nhìn chằm chằm vào tên thái giám đứng đầu.
“Ngươi có chuyện gì?”
Cuối cùng, tên thái giám đó tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn xuyên qua nàng, cố gắng nhìn vào trong phòng.
Tần Vũ vén tóc, chắn ngay cửa.
“Ta đang hỏi ngươi đấy.”
Cuối cùng tên thái giám cũng nhớ ra mục đích của mình.
Hắn nghiêm túc nói:
“Ta là nội quan bên cạnh Thái Phi nương nương. Theo lệnh Thái Phi nương nương, ta đến xem thương thế của Dung Trạm đại nhân ra sao.”
“Đêm qua có kẻ gian làm loạn trong cung, may nhờ đại nhân ra tay trấn áp, Thái Phi nương nương lo lắng đại nhân bị thương.”
Tần Vũ lười biếng đáp một tiếng, chỉ tay vào trong phòng.
“Dung Trạm đại nhân vẫn chưa dậy. Hay là, các ngươi vào hỏi thử xem.”
“Không, không cần đâu.”
Thái giám cầm đầu có chút do dự, sau đó nhanh chóng từ chối.
Dung Trạm chỉ là một thái giám, nhưng hắn lại đứng sau lưng Thái Phi.
Thái Phi là sinh mẫu của hoàng đế, không ai dám coi thường nàng.
Tính cách của hắn thất thường, tàn bạo, chỉ cần không vừa ý là sẽ có kẻ xui xẻo.
Bất kể hắn làm gì, Thái phi nương nương cũng không bao giờ trách mắng, thậm chí còn yêu thương hắn hơn cả con ruột…
Khụ, nói thế là đại bất kính, mau dừng lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận