Quý Phi Nằm Ngửa Làm Cá Mặn

Chương 15: Dung Túng Cho Dung Trạm

Chương trước

Chương sau

Mộ Dung Thương: “Thích khách phục kích trong cung vốn muốn ám sát Nhiếp Chính Vương điện hạ, chẳng qua bị ta phát hiện hành tung.”

“Cũng là ta thay điện hạ giải trừ tai kiếp này. Điện hạ không định cảm tạ ta sao?”

Sở Tiêu Việt nhíu mày:

“Chuyện này, ta sẽ điều tra làm rõ.”

Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía sâu trong rừng lựu, nơi tên công tử bột đang bất tỉnh.

Hắn là người nhà họ Tiêu, thuộc dòng dõi của Thái hậu.

Một thái giám bước lên, báo cáo lại toàn bộ sự việc.

Nghe xong, sắc mặt Sở Tiêu Việt trầm xuống, giọng nói rõ ràng không hài lòng.

“Chỉ vì một cung nữ, có cần phải ra tay như vậy không?”

Mộ Dung Thương cười nhạt.

“Đúng vậy, chỉ là một cung nữ thì có gì quan trọng? Còn ta, một tên thái giám thấp hèn, chỉ là một kẻ có chút mặt mũi trước mặt Thái phi. Dù ta có bị ám sát thì cũng đâu đáng kể gì.”

“Đêm nay Cung Thu Ly liên tiếp gặp chuyện khó khăn, có lẽ có kẻ muốn gây sự với Thái phi. Thôi đi, ta sẽ khuyên Thái phi đến đạo quán tu thân.”

Sở Tiêu Việt trầm giọng:

“Chuyện này, ta sẽ cho Thái phi một lời giải thích.”

Dung Trạm chỉ là một thái giám, nhưng đứng sau hắn là Thái phi.

Thái phi vốn điềm đạm, nhưng việc nàng dung túng cho Dung Trạm chứng tỏ nàng không hề đơn giản.

Tuy ngoài mặt Thái hậu và Thái phi hòa thuận, nhưng bên trong lại ngầm tranh đấu.

Dù Thái phi không quá đáng ngại, nhưng thế lực đứng sau nàng lại không dễ đối phó, nhất là khi nàng là sinh mẫu của Hoàng đế.

Mộ Dung Thương hừ lạnh một tiếng, không chào hỏi gì thêm.

Hắn ôm Tần Vũ, kiêu ngạo rời khỏi rừng cây.

Tần Vũ cúi đầu, nép trong lòng hắn, trông như vừa bị một phen dọa sợ.

Mộ Dung Thương để mặc nàng bám vào mình, mang theo khí thế ngông cuồng, lạnh lùng, khiến không ai dám đến gần.

Những ánh mắt thăm dò dần biến mất.

Đêm đã khuya.

Trong những cung điện chồng chéo, có một nữ nhân đang ngồi trước bàn, mài mực.

Một ảnh vệ âm thầm bẩm báo.

“Kế hoạch đã được thực hiện, nhưng Mộ Dung Thương vô cùng xảo quyệt, hắn vẫn thoát được.”

Nữ nhân cười lạnh.

“Nếu hắn dễ bị giết đến thế thì đã chẳng được gọi là tiểu quái vật của Bắc Yến rồi.”

Nàng thờ ơ vẫy tay:

“Xong rồi, lui xuống đi. Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại dấu vết gì khiến hắn nghi ngờ.”

Tần Vũ dìu Mộ Dung Thương về phòng.

Đoạn đường cuối cùng, Mộ Dung Thương gần như dựa hoàn toàn vào người nàng, có thể thấy hắn bị thương không nhẹ.

Mặt mày Tần Vũ nặng nề, trông có vẻ lo lắng.

Nhưng trong lòng thì rối rít với hàng ngàn suy nghĩ.

Nàng chẳng làm gì cả mà tiểu phản diện này sắp chết rồi?

Những ngày bị áp bức mới chỉ trải qua một ngày mà nàng sắp được tự do rồi sao?

Nhưng còn Ân Tiểu Tiểu vẫn bị giam trong mật thất, cốt truyện vẫn chưa đi hết, làm sao bây giờ?

Nói đến, kẻ đeo mặt nạ này không ai biết thật ra trông thế nào. Ngoại trừ Tần Vũ…

Nàng xoa xoa tay, thật ra nếu cốt truyện cần, nàng cũng có thể đóng vai…

Bỗng một tiếng cười lạnh vang lên bên tai.

“Sao nào? Chỉ vậy mà đã bị dọa sợ rồi sao? Vô dụng.”

Tần Vũ ngẩng đầu lên, bất ngờ đẩy cẩu phản diện đang dựa vào mình ra.

Mộ Dung Thương không ngờ nàng lại đột ngột ra tay, bị đẩy lùi vài bước, va mạnh vào góc bàn, phun ra một ngụm máu.

Tần Vũ “ôi” một tiếng.

“Ta trượt tay rồi, ngươi có sao không? Đã phun máu ra rồi kìa.”

Nói xong, nàng giả vờ định đến đỡ hắn.

Máu thấm ra từ vạt áo Mộ Dung Thương, nhìn vô cùng ghê rợn.

Ánh mắt hắn như con sói dữ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Vũ.

Nhìn một hồi, hắn đột nhiên bật cười.

“Tốt lắm.”

Có lẽ vì trọng thương, hắn cũng chẳng có sức để dạy dỗ Tần Vũ.

Hắn đi vào nội thất, vừa đi vừa cởi từng lớp y phục nhuốm máu trên người.

Tùy tiện ném xuống đất.

Hắn nói với Tần Vũ:

“Dọn sạch sẽ chỗ này đi. Nếu có người phát hiện ra một chút dấu vết nào, ta sẽ giết ngươi.”

Tần Vũ nhìn chăm chú vào lưng hắn.

Chiếc áo trắng mặc sát người đã bị máu thấm đẫm, vo tròn và bị ném xuống dưới chân.

Một cái eo thon dài, trắng bệch và gầy guộc.

Giữa thắt lưng và bụng có một vết thương cực kỳ sâu, trên đó rắc một ít thuốc bột màu vàng.

Nhưng vết thương quá lớn, trước đó bị quần áo che lại nên chưa thấy rõ, giờ vừa lộ ra liền chảy máu ròng ròng.

Mộ Dung Thương quay lại liếc nhìn Tần Vũ.

Hắn không hề e dè, để ngực trần cho nàng quan sát, môi còn nhếch lên đầy chế nhạo.

“Xem đủ chưa?”

Tần Vũ quay mặt đi:

“Đủ rồi đủ rồi.”

Nàng làm ra vẻ đoan trang, nhỏ giọng nói:

“Cũng thon gọn lắm. Có lẽ còn thon hơn ta.”

“…”

Mộ Dung Thương biểu cảm kỳ quái:

“Lại đây bôi thuốc cho ta.”

Đêm đã khuya.

Ánh đèn leo lét như hạt đậu.

Nhìn tên phản diện đeo mặt nạ đã ngất xỉu trên giường, Tần Vũ chậm rãi mài con dao cắt.

Thôi đi cốt truyện, thôi đi nam chính Nhiếp Chính Vương.

Giết quách tiểu phản diện, cứu nữ chính thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.

Chỉ cần làm thân với nữ chính, trở thành chị em tốt khác cha khác mẹ, sợ gì mà không chinh phục nổi nam chính?

Mặt nàng đầy sát khí, tay cầm con dao sáng bóng đứng bên giường, nhìn tên phản diện yếu ớt này đầy lạnh lùng.

Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt nàng chìm trong bóng tối, nụ cười ghê rợn hiện trên môi, thân hình tỏa ra hắc khí ngùn ngụt.

“Cạch!”

Tần Vũ dùng kéo cắt bớt bấc đèn đang cháy quá dài.

Hết Chương 15: Dung Túng Cho Dung Trạm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page