Chương 2: Hãy Đưa Ta Đi
18/11/2024
Chương 3: Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
18/11/2024
Chương 4: Sư Huynh, Cứu Mạng!
18/11/2024
Chương 5: Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
18/11/2024
Chương 1: Thuốc Giải Đâu
18/11/2024
Chương 6: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
19/11/2024
Chương 7: Ngươi Là Người Của Ta Rồi
19/11/2024
Chương 8: Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
19/11/2024
Chương 11: Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
20/11/2024
Chương 10: Câu Hỏi Bẫy
20/11/2024
Chương 9: Thỏ Có Dễ Thương Không?
20/11/2024
Chương 12: Đồ Yểu Mệnh
21/11/2024
Chương 13: Có Thích Khách
21/11/2024
Chương 14: Đau không?
22/11/2024
Chương 15: Dung Túng Cho Dung Trạm
22/11/2024
Chương 16: Cẩu Chết Tiệt
23/11/2024
Chương 17: Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
23/11/2024
Chương 18: Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
25/11/2024
Chương 19: Đại Hạ Pháp Điển
25/11/2024
Chương 20: Xuất Cung
18/03/2025
Máu tanh bắn lên váy của Tần Vũ, đốt cháy một lỗ lớn.
Thứ này là axit sunfuric à?
Ánh mắt của Mộ Dung Thương trở nên âm trầm, trực tiếp nhìn vào tay của Tần Vũ, chỗ vừa bị người kia túm lấy.
Trong đôi mắt hắn không có chút cảm xúc nào, giống như đang nhìn một vật chết.
Tần Vũ cũng đã ở bên hắn một khoảng thời gian.
Chỉ cần nhìn sắc mặt này là tim nàng đã nhảy lên một nhịp, cảm giác sợ hãi như lúc lần đầu gặp hắn trong phủ Nhiếp Chính Vương lại dội về.
Chỉ sợ câu tiếp theo của hắn sẽ là:
“Ngươi không còn sạch sẽ nữa rồi, cánh tay này của ngươi không cần giữ lại.”
Nhìn thấy câu hỏi sinh tử đang treo lơ lửng trên đầu, nàng lập tức lao tới, ôm chặt lấy Mộ Dung Thương, bắt đầu khóc thút thít.
“Người ta sợ lắm! Sao giờ ngươi mới đến?”
Nàng cảm thấy rõ ràng cơ thể bị mình ôm đã cứng đờ trong khoảnh khắc.
Sát khí kinh khủng của hắn cũng dường như trở nên mơ hồ, có chút mông lung.
Mộ Dung Thương, người đang được ôm bởi một làn hương ấm áp: “??”
Đại nhân không nói một lời, Tần Vũ cũng không dám buông tay.
Nàng tiếp tục khóc lóc:
“Chỗ này thật nguy hiểm, sao ai cũng thèm muốn nhan sắc của người ta thế chứ?”
Trước ngực mềm mại như đám mây, vòng eo nhỏ nhắn, tóc nàng cọ vào mặt hắn, tạo ra cảm giác ngứa ngáy.
Sát khí vừa rồi bỗng dưng tan biến hơn phân nửa.
Giọng nói của Mộ Dung Thương trầm đục vang lên từ lồng ngực.
“Buông ta ra trước đã.”
“Không buông.”
Ngộ nhỡ ngươi lại lên cơn thì sao?
“Buông.”
Giọng nói mang theo sự đe dọa.
Tần Vũ ngoan ngoãn buông hắn ra, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà nắm lấy tay hắn.
Mộ Dung Thương nhìn nàng, nàng liền thể hiện một bộ mặt “ta bị dọa sợ rồi, ta thật đáng thương.”
“Ai bảo ngươi chạy lung tung?”
Mộ Dung Thương hỏi.
Tần Vũ: “Ta đâu có chạy, chỉ đi ngắm trăng thôi mà.”
“Ngươi còn dám cãi lại?”
Mộ Dung Thương không vui, trừng mắt nhìn nàng.
Tần Vũ lại rấm rứt:
“Người ta biết sai rồi.”
Lần sau còn dám nữa ấy chứ!
Tên phản diện này quá tàn nhẫn, một lời không hợp là phế cả cánh tay người ta.
Tên công tử vừa trêu ghẹo nàng, giờ cả cánh tay đã tan thành máu, lộ ra những khúc xương trắng hếu.
Cả khu rừng dưới tán lựu ngập tràn tiếng hét thảm thiết, cảnh tượng vô cùng ghê rợn.
Tần Vũ nhìn về phía tán loạn dưới tán lựu, nhỏ giọng hỏi:
“Giờ phải làm sao? Có liên lụy gì đến ngươi không?”
Mộ Dung Thương nhìn nàng đầy u ám:
“Ngươi đang quan tâm đến ta sao?”
Tần Vũ: “Tất nhiên rồi, ngươi là người ta yêu mà, ta yêu ngươi như bảo vật quý giá vậy.”
Người khác nhìn hắn chỉ thấy hắn là ác ma.
Rõ ràng hắn vừa ra tay tàn nhẫn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng xung quanh, vậy mà nàng chẳng mảy may để ý.
Tần Vũ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, trông vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu.
Biểu cảm của Mộ Dung Thương trở nên phức tạp.
Hả, quả nhiên hắn chẳng biết nói gì.
Tần Vũ nắm tay hắn, nhỏ giọng nói:
“Chúng ta mau chạy đi thôi.”
Mộ Dung Thương cười lạnh:
“Chạy cái gì?”
Hắn có vẻ rất khác thường.
Trước đây dù hắn có là kẻ biến thái, nhưng cũng là loại biến thái nội tâm, vẻ bề ngoài vẫn giống người.
Còn giờ thì sao?
Bốn chữ “biến thái tàn ác” hiện rõ mồn một trên khuôn mặt hắn.
Hai người đứng rất gần nhau, khứu giác nhạy bén của Tần Vũ ngửi thấy mùi máu tanh nhẹ thoảng qua từ người hắn.
… Bị thương rồi sao?
Không thể nào! Hắn tàn bạo như thế, chắc là máu của người khác khi hắn giết người bắn lên thôi.
Vừa nghĩ nàng vừa thầm đánh giá hắn.
Sắc mặt Mộ Dung Thương tối tăm, giọng nói thản nhiên.
“Ngươi nhìn cái gì?”
Tần Vũ chạm vào tay áo hắn, cảm giác ướt át, lạnh lẽo.
Nàng cúi xuống nhìn, thấy vết máu đỏ sẫm.
Đôi mắt Mộ Dung Thương nheo lại.
Tần Vũ chỉ sững người một lát, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn nói nhỏ:
“Sao ngươi bị thương thế? Đau lắm không?”
Hơi thở ấm áp, giọng nói nhỏ nhẹ đầy lo lắng, dường như nàng sợ chỉ cần nói lớn một chút là sẽ làm đau vết thương của hắn.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nàng nắm chặt lấy tay hắn, siết nhẹ.
Đôi mắt Mộ Dung Thương trầm xuống, còn chưa kịp nói gì thì bỗng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Rừng hoa bị hất ra, một nhóm thị vệ cầm kiếm xông vào.
Thủ lính thị vệ quan sát tình hình xung quanh, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mọi thứ rồi dừng lại trên người Mộ Dung Thương.
Hắn ta trông rất cung kính, nhưng thực chất là đang âm thầm dò xét.
“Dung Trạm đại nhân, ngài có sao không?”
Mộ Dung Thương cười nhạt.
“Vật nhỏ ta nuôi suýt nữa đã bị người ta làm ô uế, ngươi nói xem ta có sao không?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ấn đầu Tần Vũ xuống, ép nàng vào trong ngực mình.
Tần Vũ: “??”
Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Dung Trạm, bổn vương nghe nói ngươi vừa bị thích khách tấn công, có sao không?”
Tần Vũ nghe rõ ràng, đó chính là giọng của Sở Tiêu Việt.
Cả người nàng lập tức cứng đờ, nằm im không nhúc nhích trong lòng Mộ Dung Thương.
May thay, toàn bộ sự chú ý của Sở Tiêu Việt đều dồn vào Mộ Dung Thương, nên chỉ lướt mắt qua Tần Vũ một cái.
Mộ Dung Thương cười nhạt, chẳng vì đối phương là Nhiếp Chính Vương mà tỏ ra cung kính.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Nhờ phúc của Thái phi, may mắn là chưa chết. Nói đến đây, Nhiếp Chính Vương điện hạ phải chăng còn nợ ta một mạng?”
Sở Tiêu Việt: “Ngươi nói vậy là sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận