Quý Phi Nằm Ngửa Làm Cá Mặn

Chương 13: Có Thích Khách

Chương trước

Chương sau

Ngay sau đó, Thái hậu và Thái phi rời khỏi.

Sở Tiêu Việt vẫn còn ở lại cung điện giữa hồ, vừa uống rượu ngon, vừa ngắm mỹ nhân ca múa.

Chậc chậc, lòng dạ Nhiếp Chính Vương thật rộng lớn, chẳng lẽ đã quên mất Ân Tiểu Tiểu yêu dấu của ngươi rồi sao?

Ân Tiểu Tiểu thật đáng thương, nam chính và nam phụ đều không đáng tin.

Đột nhiên, Tần Vũ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần.

“Phải đây không?”

Một giọng đàn ông say khướt nói.

“Đúng rồi. Tiểu thư nhà họ Vương nói nàng ta đang chờ ngài ở đây.”

Tần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nam nhân trẻ mặc cẩm bào, dưới sự dẫn đường của một tiểu thái giám, đang bước vào cung điện.

Tần Vũ âm thầm kêu không ổn.

Nàng cứ tưởng tòa cung điện này tĩnh mịch, chẳng ai quấy rầy.

Ai ngờ, lại vô tình dính vào chỗ hẹn hò của người khác.

Nàng vội vàng cúi đầu, giả vờ như không biết gì, đi dọc theo hành lang ra ngoài.

Nhưng đã quá muộn.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng.

Nam nhân bước vào từ bên ngoài nhìn thấy nàng.

“Ngươi, đứng lại.”

Tần Vũ không cần quay đầu cũng biết hắn đang gọi mình.

Đứng lại á?

Nàng nhấc váy, chạy thật nhanh về phía trước.

Nhưng vừa đến cửa cung thì bị chặn lại bởi một tiểu thái giám.

Hắn đứng trên bậc thang cao, khó chịu nhìn nàng.

“Cung nữ nào mà không hiểu chuyện vậy? Quý nhân bảo ngươi đứng lại, ngươi không nghe sao?”

Tần Vũ: “…”

Liên quan gì đến ngươi?

Bị hắn chặn lại, nam nhân phía sau cũng đuổi kịp.

Tần Vũ bị dồn vào góc bậc thang, hoảng hốt cũng vô ích.

Nàng nhấc váy, cúi đầu hành lễ.

“Ta là cung nữ của Dung Trạm đại nhân.”

Dung Trạm? Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt tiểu thái giám lập tức lộ ra vẻ kiêng dè rõ rệt.

Dung Trạm chỉ là một thái giám, nhưng phía sau hắn là Nhan Thái phi.

Mà Nhan Thái phi là sinh mẫu của hoàng đế, không ai dám xem thường.

Tên nam nhân bên cạnh cười nhạt.

“Dung Trạm? Cái thứ không có gốc rễ đó mà dám lộng hành trước mặt họ Tiêu ta à?”

Hai chữ Dung Trạm giống như một công tắc, người này từ năm phần kiêu căng lập tức trở nên ngông cuồng đến chín phần.

Vừa nói, hắn vừa động tay động chân với Tần Vũ.

“Một tên thái giám không có thứ đó, lại còn cần gì cung nữ hầu hạ. Để ta xem ngươi ra sao.”

“Chậc, cũng tạm.”

“Đi theo ta đi. Ta không chỉ có tiền mà còn có quyền, ta còn có thể khiến ngươi sung sướng!”

Tần Vũ lườm hắn.

Phì! Một tên pháo hôi không có tên tuổi! Tự mà sung sướng đi!

Nàng lấy quả đào chưa ăn hết chà lên mặt hắn, rồi đá một cú vào hạ bộ, sau đó bỏ chạy.

Tiểu thái giám đi theo hắn còn có chút do dự, muốn ngăn lại nhưng không dám, nên Tần Vũ đã chạy thoát.

Tên nam nhân bị đá một cú, đau đớn ôm lấy hạ bộ, cơn say tỉnh nửa, gào lên giận dữ:

“Còn đứng đó làm gì? Bắt nó lại cho ta! Ta phải lột da con tiện nhân này!”

Tim Tần Vũ đập thình thịch.

Vừa sợ tiếng ồn này sẽ kéo Sở Tiêu Việt tới, thì hỏng bét.

Vừa lo bị rơi vào tay tên công tử bột này.

May thay, rừng bên hồ rất lớn, có lẽ nàng có thể chạy thoát…

Mười mấy phút sau, Tần Vũ bị dồn đến dưới một gốc cây lựu, tên nam nhân vừa bị nàng đá lúc nãy xuất hiện với vẻ mặt tối tăm.

Dù rừng bên hồ rất lớn, nhưng cũng không thể chịu nổi hàng chục người giăng lưới mà bắt nàng.

Tần Vũ cúi đầu, tỏ vẻ sợ hãi.

“Ngươi dám bắt ta, Dung Trạm đại nhân sẽ tức giận đấy.”

Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn gây chuyện quá lớn, làm kinh động đến những người trong bữa tiệc.

Tên nam nhân cười nhạt.

“Một tên thái giám nát rượu có là gì! Tiện nhân, dám động thủ với bản công tử, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”

Vừa nói, hắn vừa túm lấy tay Tần Vũ, kéo nàng vào lòng.

… Haiz, sao lúc nào cũng có kẻ xấu muốn bắt nạt ta vậy?

Tần Vũ đưa tay lên, lấy lọ thuốc độc giấu trong ngực ra, thẳng tay hất vào mặt hắn.

Cố gắng làm ra vẻ biến thái như sư huynh đeo mặt quỷ lúc rải độc trong phủ Nhiếp Chính Vương.

“Á, đây là cái gì?”

Tiếng hét vang lên tứ phía.

Ai mà biết là cái gì chứ? Trên lọ không có ghi nhãn, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt.

Đây là lọ thuốc mà nàng lén lấy trong mật thất lúc đang bồi dưỡng tình cảm với Ân Tiểu Tiểu.

Lúc ấy nàng nghĩ chắc chắn sẽ có lúc dùng đến, không ngờ lại nhanh như vậy.

Tần Vũ nín thở, nhân lúc hỗn loạn vội chạy ra ngoài.

Vừa lui được hai bước, một bàn tay đã túm lấy nàng.

Lại nữa à?

Tần Vũ ngẩng đầu lên, tay đang định tung thuốc thì khựng lại.

“Sư huynh!”

So với vẻ mặt vui mừng của nàng, trông Mộ Dung Thương rất khó chịu.

Tay áo vung lên, làn khói xanh trước mặt lập tức tan biến.

Hắn lạnh lùng nhìn tên nam nhân kia.

Tên nam nhân đã hồi phục lại, nhưng vận may của hắn chỉ dừng ở đó, mắt không bị mù nhưng khuôn mặt đã sưng phồng lên như đầu lợn.

Nhìn thấy Mộ Dung Thương, hắn cố gượng cười, méo mó:

“Một tên thái giám phế vật như ngươi mà cũng dám đấu với gia gia ngươi!”

Mặt Mộ Dung Thương không biểu cảm.

“Ngươi mất tay rồi.”

Hả? Người kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống cánh tay mình, trong tích tắc, nó bắt đầu lan dần lên trên.

Máu thịt co lại, phát ra tiếng xèo xèo tanh nồng khi bốc hơi.

Cùng với tiếng thét đau đớn, cả khu rừng lập tức hỗn loạn như một nồi lẩu sôi sùng sục.

Hết Chương 13: Có Thích Khách.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page