Chương 2: Hãy Đưa Ta Đi
18/11/2024
Chương 3: Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
18/11/2024
Chương 4: Sư Huynh, Cứu Mạng!
18/11/2024
Chương 5: Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
18/11/2024
Chương 1: Thuốc Giải Đâu
18/11/2024
Chương 6: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
19/11/2024
Chương 7: Ngươi Là Người Của Ta Rồi
19/11/2024
Chương 8: Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
19/11/2024
Chương 11: Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
20/11/2024
Chương 10: Câu Hỏi Bẫy
20/11/2024
Chương 9: Thỏ Có Dễ Thương Không?
20/11/2024
Chương 12: Đồ Yểu Mệnh
21/11/2024
Chương 13: Có Thích Khách
21/11/2024
Chương 14: Đau không?
22/11/2024
Chương 15: Dung Túng Cho Dung Trạm
22/11/2024
Chương 16: Cẩu Chết Tiệt
23/11/2024
Chương 17: Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
23/11/2024
Chương 18: Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
25/11/2024
Chương 19: Đại Hạ Pháp Điển
25/11/2024
Chương 20: Xuất Cung
18/03/2025
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi mà cũng thấy… nghẹt thở.
Dù gì Sở Tiêu Việt cũng là nam chính. Vậy mà nàng lại ngất lịm, không nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời ấy!
Mộ Dung Thương:
“Ngươi đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Tần Vũ rên rỉ:
“Nếu hắn phát hiện ra ta thì sao?”
Tên tiểu biến thái còn muốn nàng vào trong cung điện để “mở mang tầm mắt”. Nàng dám đi sao?
Loại yến tiệc trong cung đình thế này, trong bất kỳ cuốn sách nào cũng đều là điểm quan trọng của cốt truyện!
Nam chính đang ngồi bên trong, ai biết khi nào hắn sẽ cảm thấy có điều bất thường, rồi ngẩng đầu lên, hai người nhìn vào mắt nhau…
Xong phim!
Thiếu niên thái giám mỉm cười, không hề quan tâm.
“Phát hiện thì phát hiện thôi.”
Rõ ràng người chết không phải là ngươi!
Tần Vũ trợn mắt nhìn hắn:
“Nếu ta bị phát hiện, ta sẽ nói rằng ta đã là người của ngươi rồi.”
“Câu “ta là người của ngươi” khác hoàn toàn với “ta đã là người của ngươi”. Ngôn ngữ thật thâm sâu.”
Mộ Dung Thương nhướn mày, tâm trạng đột nhiên rất tốt.
“Thôi được, nếu ngươi không muốn đi, thì cứ dạo quanh bờ hồ đi. Nếu có ai làm khó ngươi, thì cứ báo tên của ta ra.”
Hắn vuốt tóc nàng, rồi bỏ đi.
Tần Vũ thở phào nhẹ nhõm, cũng không hiểu vì sao tâm trạng của hắn lại thay đổi nhanh đến vậy.
Hừ! Ngươi cũng là đồ yểu mệnh thôi!
…
Rất nhanh sau đó, Tiêu thái hậu và Nhan Thái phi cùng xuất hiện.
Nhan Thái phi là sinh mẫu của tiểu hoàng đế Đại Hạ hiện tại, còn Tiêu thái hậu là đích mẫu của hoàng đế.
Khi Tiên đế còn sống, hai người này vốn không hòa thuận.
Nhưng sau khi Tiên đế băng hà, hoàng đế mới kế vị, quan hệ giữa Thái hậu và Thái phi tốt lên rất nhiều.
Thậm chí, khi tiểu hoàng đế kế vị, Tiêu thái hậu đã đề xuất phong hiệu Đông và Tây Thái hậu cho cả hai người, nhưng Nhan Thái phi đã từ chối.
Vì vậy, Tiêu thái hậu càng thêm thương tiếc Nhan Thái phi.
Bên trong cung điện giữa hồ, bầu không khí vui vẻ tràn ngập.
Tần Vũ như thể đang trốn khỏi nơi có dịch bệnh, nàng vén váy chạy nhanh ra khỏi cung điện giữa hồ.
Chạy đến bờ hồ trong khu rừng bên cạnh, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Khu rừng này bao quanh hồ, được trồng đầy các loài cây hoa.
Trên cây quấn đầy dải lụa, giữa những tán lá là những chiếc đèn lồng treo cao thấp khác nhau.
Khung cảnh vừa mát mẻ vừa yên tĩnh.
Mặt trăng càng lúc càng lên cao.
Trong cung điện giữa hồ, Tiêu thái hậu thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với Nhan Thái phi.
Tiêu thái hậu khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo đoan trang, nhưng giữa chân mày có vài nếp nhăn dọc, trông khá nghiêm nghị.
So với bà, Nhan Thái phi mảnh mai, dung mạo uyển chuyển, trông chỉ khoảng hơn hai mươi.
Dù là Thái phi, nhưng trên gương mặt vẫn giữ được nét ngây thơ của thiếu nữ.
Tiêu thái hậu nói:
“Lần này Nhiếp Chính Vương từ phương Nam trở về, mang theo không ít hương liệu quý giá. Ai gia nhớ ngươi thích điều hương, lát nữa tan tiệc, để người mang sang Thu Ly cung cho ngươi chọn.”
Nhan Thái phi mỉm cười:
“Đa tạ tỷ tỷ. Nhưng không cần phiền vậy đâu, để A Dung sang Trường Lạc cung lấy là được rồi.”
Nàng ta cười nhẹ:
“A Dung biết rõ ta đang thiếu những loại hương liệu nào.”
Cuối cùng Tần Vũ cũng có thể ra ngoài, nên tất nhiên nàng không định chỉ loanh quanh trong rừng.
Trên hồ có năm tòa cung điện, kéo dài tới tận bờ.
Phía bên phải có một tòa lương đình bốn mặt thoáng đãng, từ bờ hồ đi vòng qua cũng có thể vào được.
Nàng thong thả đi dọc theo bờ hồ.
Đột nhiên, nàng nghiêng đầu nhìn thấy bảy tám tiểu thái giám vây quanh Mộ Dung Thương từ cung điện giữa hồ bước ra.
Có vẻ như họ đang đi làm nhiệm vụ gì đó.
Thế mới đúng, làm thái giám cũng là một nghề chính đáng, phải làm việc chứ.
Mỗi ngày cứ đi lượn lờ khắp nơi, cung đình là do ngươi mở à?
Một tiểu thái giám đi phía sau thấy Mộ Dung Thương bước ra khỏi hành lang uốn lượn trên hồ, liếc nhìn về phía bờ rừng.
Trong rừng trồng cây đào, cây quế, cây lựu, và hải đường.
Thời điểm này, mùi hương ngọt ngào của hoa quế tỏa khắp nơi, dưới ánh trăng, hoa lựu đỏ rực như đang bốc cháy.
Tiểu thái giám không hiểu vì sao, trong rừng có gì đẹp mà nhìn chứ?
Vậy mà lại khiến Dung Trạm đại nhân nở một nụ cười nhẹ.
…
Cung Trường Lạc nơi Tiêu thái hậu cư ngụ nằm ở cánh đông của hoàng cung.
Khi đi qua một khu vườn, Mộ Dung Thương đột nhiên dừng bước, nhìn về phía khu rừng được cung đèn chiếu sáng toát lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Đại nhân?”
Tiểu thái giám đi theo không hiểu.
Mộ Dung Thương cười lạnh:
“Gan cũng lớn đấy, đúng là không biết sống chết.”
Trước ánh mắt tái mét của những người xung quanh, hắn giật lấy chiếc cung đèn từ tay tiểu thái giám, ném lên, đèn lập tức mắc vào một cành cây ngô đồng cao.
Dưới ánh đèn sáng, mọi người kinh hoàng phát hiện trên cây có một người, hơn nữa kẻ đó còn mặc đồ đen.
Kẻ trên cây cũng không ngờ rằng ánh đèn lại chiếu đúng vào mình như vậy, làm lộ tung tích.
Hai bên đối diện.
Người kia phản ứng rất nhanh, một mũi tên bay vút ra, mang theo ánh sáng lao thẳng về phía Mộ Dung Thương!
“Á, có thích khách!”
Đám tiểu thái giám hét lên hoảng sợ.
…
Tần Vũ cầm một quả đào, dựa vào lan can đá, vừa ngắm trăng vừa hóng gió.
Tòa cung điện này không phải nơi diễn ra yến tiệc, nằm khuất sau ánh sáng, chẳng có ai ghé qua.
Dù thế giới đã khác, nhưng gió trăng thì vẫn vậy, bầu trời vẫn thế.
Đêm lành lạnh như nước.
You cannot copy content of this page
Bình luận