Quý Phi Nằm Ngửa Làm Cá Mặn

Chương 10: Câu Hỏi Bẫy

Chương trước

Chương sau

Ánh mắt nàng lướt qua con thỏ, rồi nhìn đến tay Mộ Dung Thương đang xoa đầu nó. Cẩn thận trả lời:

“Cũng được.”

Thật ra, nàng rất thích những thứ lông mềm mịn. Thỏ không chỉ “cũng được” mà phải là “rất được”.

Đây là một con thỏ lông dài, trông bộ lông mềm mượt như vậy, nhất định sờ rất đã tay.

Có lẽ ánh mắt nàng quá nhiệt tình, Mộ Dung Thương bỗng ném con thỏ vào lòng Tần Vũ.

“Thích thì cho ngươi.”

Hả? Dễ nói chuyện vậy sao?

Tần Vũ vuốt lông thỏ vài cái theo bản năng, rồi đột nhiên giật mình.

Nàng cẩn thận trả lại con thỏ, nở một nụ cười gượng gạo.

“Ta không dám giành thứ ngài yêu thích.”

Lông thỏ quả thật rất mềm, sờ rất thích, nhưng… con thỏ này lạnh ngắt!

Vừa cứng vừa lạnh.

Ngươi nghĩ ngươi là món thỏ xào lạnh sao, ngươi còn chưa rụng lông mà!

Tần Vũ, với đầu óc thông minh, cuối cùng cũng nhận ra.

Con thỏ đã chết từ lâu rồi, và vị sư huynh yêu thích thí nghiệm này đã biến nó thành một con thỏ bông giả đầy sống động.

Mộ Dung Thương liếc nhìn nàng từ trên xuống.

Hắn dùng hai ngón tay nhấc tai con thỏ lên, con thỏ trắng nửa mở mắt lơ đãng lắc lư giữa không trung.

Tần Vũ cảm thấy tai mình bắt đầu lạnh toát.

Khung cảnh trước mắt dường như đang ám chỉ số phận của nàng trong tương lai.

Giọng nói lãnh đạm của Mộ Dung Thương vang lên.

“Ta đã nghĩ, nếu khi ta quay lại mà thấy ngươi đã bước ra khỏi phòng, thì ta sẽ biến ngươi thành một con búp bê giống như con thỏ này, mãi mãi nghe lời.”

Nụ cười của Tần Vũ cứng đờ.

“Không cần phiền ngài đâu ạ. Hiện tại ta rất ngoan, thật sự nhất kiến chung tình với ngài.”

Đừng nói đến yêu, chỉ cần sống sót, bảo nàng nhận hắn làm cha ngay tại chỗ cũng được.

Mộ Dung Thương ném con thỏ trở lại chiếc rương.

Con thỏ rơi xuống đáy rương, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề.

Tội nghiệp con thỏ.

Biểu cảm của nàng không qua được mắt Mộ Dung Thương.

Gã sư huynh biến thái này dường như luôn chú ý đến từng cảm xúc nhỏ nhất của nàng.

“Ngươi cảm thấy nó đáng thương sao?”

Giọng hắn vút lên.

Tần Vũ hiểu ngay, đây là câu hỏi chết.

Nàng kiên quyết trả lời:

“Không, đó là sứ mệnh của nó.”

Ban đầu nàng định nói “vinh hạnh”, nhưng lại sợ hắn nói:

“Ồ, vậy vinh hạnh này cũng thuộc về ngươi nhé.”

“Biểu cảm của ngươi không giống như vậy.”

Ngón tay lạnh lẽo của hắn vuốt nhẹ qua khóe mắt Tần Vũ.

Tần Vũ vội đáp: “Ta chỉ thấy hơi tiếc. Dùng nó làm món thỏ cay hay thỏ xào lạnh thì sẽ ngon hơn nhiều.”

Mộ Dung Thương: “???”

Hắn nhìn nàng một lúc, ánh mắt lóe lên sự thâm trầm.

Tần Vũ đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.

Mộ Dung Thương trầm ngâm nhìn nàng một lát.

“Cười cái gì?”

Hắn nhấc tay véo má nàng, lực không mạnh lắm.

“Đi thôi. Tối nay trong cung có tiệc, ta dẫn ngươi đi chơi.”

Hắn nắm tay nàng.

Tần Vũ quay lại nhìn.

“Ân Tiểu Tiểu thì sao? Nàng ta ở đây chắc cũng buồn lắm. Hay là chúng ta dẫn nàng ta đi cùng?”

Tần Vũ nói.

Nữ chính, tỉnh dậy đi!

Ngươi nghe thấy không? Ta đang liều mạng tăng hảo cảm với ngươi, ta gần như nghi ngờ hai ta mới là chân ái rồi.

Mộ Dung Thương liếc nàng một cái, giọng đầy u ám.

“Trong ba người chúng ta, phải có một người bị treo trên tường.”

Tần Vũ lập tức đáp:

“Vậy đi thôi.”

Mộ Dung Thương liếc nàng:

“Sự đồng cảm của ngươi nông cạn vậy sao?”

Tần Vũ đáp đầy chân thành:

“Đúng vậy. Ta chỉ giả vờ hỏi một chút thôi. Chứ thật lòng đâu có nghĩ gì.”

Nửa canh giờ sau, Tần Vũ và thiếu niên thái giám xuất hiện trong hoàng cung nguy nga.

Trước mắt là những cung điện nối tiếp nhau, dưới ánh đèn lồng pha lê treo lơ lửng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trông như cung điện trên trời.

Rõ ràng là đang ở trong hoàng cung.

Không biết là trí nhớ của nàng có vấn đề, hay cốt truyện bị thay đổi, tại sao từ mật thất lại dẫn thẳng vào hoàng cung?

Thấy nàng nhìn ngó khắp nơi, thiếu niên thái giám khẽ cười nhạo.

“Sao vậy? Chưa bao giờ thấy nơi nào lộng lẫy thế này à?”

Đồ ngốc, coi thường ai vậy!

Đây chỉ là hoàng cung thôi mà! Ta còn từng đến Càn Thanh cung, rồi cả Le Louvre nữa cơ!

Tần Vũ nở nụ cười giả lả.

“Đúng vậy, nhờ phúc của ngài.”

Nói chuyện chưa dứt, hai hàng cung nữ và nội thị đang bưng đồ đi ngang qua hành lang phía trước.

Thấy thiếu niên thái giám, tất cả lập tức đứng ngay ngắn, cúi đầu nhường đường.

Tên tổng quản nội thị dẫn đầu cung kính chào:

“Bái kiến Dung Trạm đại nhân.”

Dung Trạm?

Tần Vũ, người đã đọc kỹ nguyên tác, không hề có chút ấn tượng nào với cái tên này.

Nghe cái tên này chẳng có gì đặc biệt, chắc hẳn là nhân vật pháo hôi.

Thiếu niên thái giám lạnh mặt bước qua, dáng vẻ cao cao tại thượng, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn họ.

Thái độ của hắn khác hẳn khi ở thư phòng với Tần Vũ.

Những người xung quanh có vẻ đã quen với điều này, vẫn giữ thái độ kính cẩn, đến cả hơi thở cũng nín lại, cứ như thể thiếu niên trước mặt là một con quái vật có thể ăn tươi nuốt sống người ta.

Có vẻ như tên tiểu biến thái này có địa vị không nhỏ trong cung, chắc là tâm phúc của một nhân vật quyền quý nào đó.

Trời đêm mùa hè.

Dù có gió thổi, không khí vẫn còn oi bức.

Thiếu niên thái giám, tức Dung Trạm đại nhân, đột nhiên dừng bước, không vui liếc nhìn Tần Vũ từ xa.

“Sao ngươi lại đi xa ta như vậy?”

Tần Vũ: “??”

Chúng ta đâu có thân thiết, năm bước cách xa không phải là khoảng cách giao tiếp bình thường sao?

Hết Chương 10: Câu Hỏi Bẫy.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page