Quốc Công Gia Ái Thê Như Mạng

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

 

Linh hồn đứng trong bệnh viện trắng toát.

Nhìn Hứa Tranh ôm lấy thi thể của tôi, sụp đổ mà khóc nức nở.

Sau đó, có một thứ tự xưng là hệ thống tìm đến.

Nó nói rằng, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ, có thể tỉnh lại một lần nữa.

Hơn nữa, còn tặng tôi một tỷ tiền mặt làm quà.

Nếu nhiệm vụ thất bại, tôi sẽ chết trong thế giới kia, thân thể ở thế giới này cũng sẽ bị chết não.

Tôi đã chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống, khiến cho cơ thể từ đột tử biến thành người thực vật.

Trước khi rời đi, tôi đã nhờ hệ thống để lại một lá thư tuyệt mệnh cho Hứa Tranh.

Trong đó nói rõ mật mã thẻ ngân hàng và tất cả tài sản của mình.

Sau đó, tôi tiến vào thế giới nhỏ kia.

 

Trong thế giới đó, tôi quen biết Cố Hằng, hiểu nhau rồi yêu nhau.

Cuối cùng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống hỏi có muốn quay lại không, tôi đã lựa chọn từ bỏ phần thưởng một tỷ, quyết định ở lại thế giới nhỏ ấy.

 

15.

May mà, bây giờ đã trở về.

Nếu không, Hứa Tranh có lẽ sẽ đau lòng rất lâu.

Những năm qua, chi phí trong bệnh viện của tôi đều do Hứa Tranh lo liệu.

Chúng tôi từng lên kế hoạch cùng nhau kiếm tiền mua nhà.

Số tiền tôi để lại cho Hứa Tranh, chắc đã sớm tiêu hết vào việc chăm sóc cho tôi.

 

Hơn nữa, vì tôi mà bao năm qua cô ấy vẫn chưa mua được nhà.

Nhìn Hứa Tranh bên cạnh khóc sướt mướt, trong lòng chợt dâng lên cảm giác áy náy, không nhịn được tự vả vào mặt mình một cái.

 

Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn, cuối cùng cũng bị báo ứng rồi chứ còn gì!

Sau khi xuất viện, tôi mua hai căn hộ, một cho chính mình và một cho Hứa Tranh, cùng trên một tầng, đối diện nhau.

Sau này vẫn có thể nương tựa vào nhau mà sống, xem như hoàn thành một mục tiêu nhỏ.

 

Lúc Hứa Tranh nhận được sổ đỏ, cô ấy ngây người ra, không tin vào mắt mình.

“Cậu giấu quỹ đen à?” Cô ấy hỏi.

Tôi mỉm cười đáp: “Trúng xổ số rồi, sau này cứ theo chị đây ăn ngon uống sướng nhé.”

 

Trong khoảng thời gian tôi rời đi, Hứa Tranh đã đi theo con đường cũ của tôi, làm việc vất vả không ngừng.

Vì muốn có đủ tiền sinh hoạt, lại còn phải lo chi phí thuốc men của tôi.

Giờ đây, có một tỷ trong tay, tôi không cần phải liều mạng làm việc đến kiệt sức, cũng không lo đột tử trên công trường nữa.

Hứa Tranh cũng không cần quá cực khổ, tôi có thể cùng cô ấy dưỡng già rồi.

 

Tôi chẳng có ý định kết hôn sinh con nữa.

Tôi hỏi Hứa Tranh, cô ấy đảo mắt một cái, nói: “Đàn ông á? Làm sao so được với chị em tốt?”

 

Thế là, tôi dùng một phần tiền gửi cho bà viện trưởng, để bà ấy chăm sóc các em nhỏ trong cô nhi viện tốt hơn.

Sau đó cùng Hứa Tranh đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới.

Chúng tôi đến rất nhiều địa danh, ngắm vô số phong cảnh, gặp biết bao con người.

Khi mạng internet thịnh hành, chúng tôi còn từng đi xem người mẫu nam để mở rộng tầm mắt.

Khi đã chơi chán, chúng tôi trở về thành phố, nơi bắt đầu mọi thứ.

Thay thế vị trí của bà viện trưởng già yếu, trở thành viện trưởng mới của cô nhi viện.

 

Nhìn đám trẻ cười đùa vui vẻ, tôi và Hứa Tranh nhìn nhau, cùng nở nụ cười mãn nguyện.

 

Những ngày tháng như thế này, thật tốt đẹp biết bao.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page