Cố Hằng suốt cả cuộc đời, vẫn mãi đi tìm Thẩm Âm.
Hắn bước chân qua bao nhiêu núi non sông hồ, du ngoạn khắp năm hồ bốn biển.
Hắn tìm đến vô số ngôi chùa trên khắp các vùng miền, nhưng chưa bao giờ tìm được dấu vết của Thẩm Âm.
Những năm tháng ấy, hắn không có con cái, cũng chưa từng có người khác bên cạnh.
Mỗi đêm, hắn đều nhớ lại câu nói của Liễu Diệp năm xưa: “Đáng đời ngươi, đời đời kiếp kiếp phải mất đi người mình yêu!”
Hắn thường giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Khi đã già yếu, hắn không còn sức để ra ngoài tìm kiếm Thẩm Âm nữa.
Cho đến trước khi chết, bên tai hắn vang lên một âm thanh máy móc: 【Ngươi muốn gặp lại Thẩm Âm không?】
Cố Hằng xúc động đến mức đôi mắt già nua tràn đầy nước mắt: “Ngươi là ai? Ngươi có thể giúp ta tìm được nàng sao?”
Âm thanh máy móc nói: 【Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cần phải trả giá.】
Giọng của Cố Hằng càng thêm kích động: “Chỉ cần có thể gặp lại nàng, điều kiện gì ta cũng chấp nhận!”
Âm thanh máy móc đáp: 【Điều kiện là linh hồn của ngươi.】
【Ta có thể đưa ngươi đi gặp nàng, nhưng linh hồn của ngươi sẽ tan biến trong thế gian này, không còn cơ hội luân hồi. Ngươi có bằng lòng không?】
Cố Hằng nhớ lại lời của Liễu Diệp, cố gắng nhắm chặt đôi mắt.
Nếu đời đời kiếp kiếp đều phải đau khổ mất đi người mình yêu, vậy thì dù có luân hồi, còn ý nghĩa gì nữa?
Hắn đã sai rồi, sai đến mức không thể cứu vãn.
Cái gọi là phải có hậu duệ, trước mặt Thẩm Âm, chẳng là gì cả.
Hắn từng nghĩ rằng, chỉ cần giữ được Thẩm Âm bên cạnh, giấu được nàng, thì nàng sẽ không rời đi, còn có thể cùng mình nuôi dạy đứa trẻ kia.
Thật nực cười, cuối cùng, hắn chẳng giữ được gì.
Cố Hằng khẽ thở dài, hỏi: “Thẩm Âm… nàng sống có tốt không?”
Âm thanh máy móc đáp: 【Nàng sống rất hạnh phúc.】
Cố Hằng từ từ nở một nụ cười: “Ta bằng lòng, ta muốn nhìn thấy nàng, nhìn thấy dáng vẻ nàng hạnh phúc.”
Ý thức của Cố Hằng dần dần bay xa, rất xa.
Bất chợt, hắn bước vào một thế giới chưa từng nhìn thấy.
Nơi này có những tòa nhà cao chọc trời, cùng những thứ bốn bánh chạy nhanh như bay.
Tất cả mọi thứ đều khiến hắn kinh ngạc vô cùng.
Dần dần, hắn nhìn thấy Thẩm Âm.
Nàng đang cùng một cô gái khác đi qua nhiều nơi.
Hai người thân thiết, đồng cảm với nhau, rất ăn ý.
Có lẽ đó là người bạn tốt nhất trên đời này.
Cố Hằng còn thấy nhiều nam nhân tỏ ra ân cần với Thẩm Âm.
Khi Thẩm Âm gặp được người mình thích, sẽ có đôi chút tình duyên thoáng qua.
Cố Hằng từ tức giận, đau khổ, phẫn nộ, cuối cùng trở thành bất lực.
Cô gái kia hỏi: “Chẳng phải cậu nói không kết hôn, không sinh con, không yêu đàn ông sao?”
Thẩm Âm mỉm cười đáp: “Tớ nói trong lòng không có đàn ông, chứ không phải bên cạnh không có đàn ông.”
Cô gái ngẫm nghĩ một lúc, bỗng như ngộ ra.
Quả thật, mỗi lần Thẩm Âm kết thúc một mối quan hệ, cô sẽ quay lưng rời đi, không dây dưa, cũng không cho người khác cơ hội dây dưa với mình.
Giống như năm đó với Cố Hằng.
Đây là một Thẩm Âm mà Cố Hằng chưa từng nhìn thấy.
Hắn dõi theo Thẩm Âm suốt nhiều năm.
Nàng cùng cô gái kia sống tự do, phóng khoáng, tiêu sái mà vui vẻ.
Hắn nhìn nàng rong chơi cho đến khi mệt mỏi, trên gương mặt dần xuất hiện dấu vết của năm tháng.
Sau này, các nàng trở về một nơi.
Những đứa trẻ ở đó, cùng với các cụ già, đều rất thân thiết với hai người.
Hắn nghe thấy cô gái kia hỏi: “Thẩm Âm, cậu có hạnh phúc không?”
Thẩm Âm cười rạng rỡ đáp: “Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tớ.”
Cô gái kia cũng cười, đáp lại: “Tớ cũng vậy, làm một con cá mặn thật tuyệt!”
Bóng dáng Cố Hằng ngày càng nhạt nhòa, dần dần tan biến.
Cuối cùng, một cơn gió thổi qua, bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất.
Thẩm Âm khẽ nhíu mày, nhìn về phía xa.
Hứa Tranh ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?.”
Thẩm Âm lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì, chỉ là cảm giác có thứ gì đó khiến người ta không thích, bỗng nhiên biến mất.”
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận