1.
Sau khi Cố Hằng hạ triều.
Hắn mang về bánh sen từ phía đông thành cho ta, vẫn cười như thường lệ, ôn hòa nói: “Nhớ là nàng thích ăn cái này, còn nóng, mau ăn đi. Tối nay không cần chờ ta, hôm nay ta phải đến quân doanh ngoài thành một chuyến.”
Lòng ta chợt ấm áp, vừa định gật đầu, trước mắt bỗng hiện lên từng hàng đạn mạc.
【Quốc công gia đã nuôi tiểu tước nhi kia suốt năm năm, vậy mà nữ chủ vẫn chưa hay biết ư?】
【Nói là đi quân doanh, kỳ thực là tới trang viên ngoài thành gặp tiểu tước nhi kia.】
【Người đàn bà đó đã mang thai rồi, vẫn còn giấu nữ chủ, đây mà là nam chính si tình trong truyện ư? Khinh!】
【Phải đó, yêu thê như mạng, sợ mất thê tử, nhưng lại không quản được nửa thân dưới, ngược lại nghiêm cấm không để người ngoài gây chuyện trước mặt nữ chủ. Giờ thì ngoài nữ chủ ra, cả kinh thành ai mà không biết hắn nuôi người ở bên ngoài.】
Ta nhìn hàng đạn mạc ấy, thân mình cứng đờ.
Thành thân với Cố Hằng đã năm năm, chúng ta vẫn ân ái như thuở ban đầu.
Bất kể là hạ nhân trong phủ hay phụ nhân trong kinh thành, không ai không khen ngợi Cố Hằng là một nam nhân tốt.
Nhưng…
Ta nhìn những dòng chữ không ngừng trôi qua trước mắt, từng chút từng chút siết chặt tay, lòng cũng theo đó mà chìm xuống.
Lồng ngực bỗng trở nên nặng nề, như có kim châm từng đợt đau nhói.
Điều này là thật ư?
Cố Hằng… hắn đã phản bội ta sao?
2.
Sau khi Cố Hằng rời đi không lâu, ta lặng lẽ một mình rời khỏi kinh thành.
Theo như lời trong đạn mạc, ta tìm đến trang viên ngoài ngoại ô.
Quả nhiên, ta thấy Cố Hằng – người đã nói là sẽ đến quân doanh.
Hắn đang ôm lấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp, dạo bước trên con đường nhỏ giữa vườn hoa.
Bụng nữ tử kia hơi nhô lên, dung mạo có năm phần tương tự với ta.
Nàng ta tựa trong lòng Cố Hằng, hai người thân mật tựa má kề tai, ân ái vô cùng.
Cảnh tượng này khiến mắt ta đau nhói, suýt chút nữa đứng không vững.
Ta siết chặt nắm tay, cố gắng ép mình phải bình tĩnh.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe nữ tử kia nũng nịu nói: “Quốc công gia, thiếp thân nay đã mang thai hài tử của chàng, chàng định khi nào đón thiếp về phủ đây?”
Nghe nàng ta nói xong, ánh mắt vốn ôn nhu của Cố Hằng từng chút từng chút trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên vài tia sát ý, bất ngờ vươn tay bóp lấy cổ nữ tử kia, mạnh mẽ siết chặt.
Nữ tử nhanh chóng vì ngạt thở mà hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt đỏ bừng, ra sức giãy giụa.
Dần dần, sức lực của nàng ta cạn kiệt, mắt trợn trắng.
Lúc này, Cố Hằng mới buông tay.
Nữ tử vừa được thả ra, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất, ôm lấy ngực, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí.
Cố Hằng nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng lạnh giọng mở miệng.
Trong giọng nói mang theo vài phần sát khí, lạnh lùng nói: “Câu này, từ nay về sau không được nhắc lại.”
“Nàng ấy từng nói, nếu ta có người khác, nàng ấy sẽ vĩnh viễn rời bỏ ta. Dù phải liều mạng, ta cũng không cho phép khả năng đó xảy ra. Nàng ấy so với mạng ta còn quan trọng hơn.”
“Nếu dám để nàng ấy biết sự tồn tại của ngươi, cả ngươi và đứa trẻ trong bụng đều phải chết.”
Mắt nữ tử đỏ hoe, trong mắt mang theo ủy khuất và khó hiểu: “Nếu Quốc công gia yêu phu nhân như vậy, vì cớ gì lại tìm thiếp?”
Cố Hằng cúi mắt nói: “Nàng ấy rất tốt, nhưng… Quốc công phủ không thể không có hậu.”
Nữ tử yếu ớt cất lời: “Thiếp đã rõ, thiếp sẽ ngoan ngoãn.”
Cố Hằng lại ôm nàng vào lòng, dịu dàng hôn lên bên má nàng ta, tựa như đang cưng chiều.
You cannot copy content of this page
Bình luận