Quãng Đời Còn Lại

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Anh đáp ngay:

 

“Điện thoại dùng cho công việc, anh quên mang theo. Em giúp anh mở ra xem với.” 

 

Tôi vừa cười vừa mở email, lẩm bẩm:

 

“Hy vọng không phải thư tình của ai, nếu có thì em sẽ làm loạn lên đấy!”

 

Giao diện mở ra là một báo cáo bệnh án. 

 

Tôi nheo mắt đọc kỹ:

 

“Tống Thành Huy… gãy xương sọ, chảy máu não…”

 

“Chắc là bị vật gì đập trúng… Ồ, dưới này ghi là tai nạn lao động, thật tội nghiệp.”

 

Thời Hoài Tự nghe xong, nhẹ nhàng nói:

 

“Ngoan, cất điện thoại vào đi. Anh sắp về rồi, sẽ mua bánh cho em.”

 

“Vừa bảo em xem mà giờ lại giấu hả, đồ keo kiệt…”

 

Anh bật cười:

 

“Chẳng có gì đáng xem đâu.”

 

Trong bếp, nồi thức ăn vẫn còn ấm.

 

Tôi cất điện thoại vào áo khoác, rồi lấy giấy gói, định gói quà để tạo bất ngờ cho anh.

 

Bạn thân của tôi, Du Vãn, gọi điện đến trêu:

 

“Ngày xưa em ghét người ta lắm mà, giờ đổi tính rồi à, Tang Ninh?”

 

“Anh Hoài Tự nhà tớ là nhất, hồi trước tớ chỉ là bị mù thôi.” 

 

“Được rồi, vậy bao giờ hợp tác mở studio với tớ đây? Bây giờ bản thiết kế của cậu là cực phẩm đó.” 

 

Tôi chần chừ: “Chờ thêm chút nữa… Tớ làm ở nhà cũng được mà.” 

 

“Thôi, cậu cứ ở nhà mà bám lấy anh Hoài Tự của cậu đi.” 

 

Tôi không phủ nhận. Thật sự chỉ muốn ở bên anh nhiều hơn.

 

Nếu mọi thứ vẫn đi vào con đường cũ, và chúng tôi lại cùng đi đến cái ch3t’, thì mỗi ngày bên nhau đều quý giá.

 

 

Thời Hoài Tự về đúng giờ.

 

Phòng khách chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ. Nồi cháo vẫn còn ấm.

 

Tôi ôm gối, cuộn mình trong góc sofa, nín thở chờ anh.

 

Anh khẽ gọi:

 

“Ninh Ninh.” 

 

Tôi không trả lời, rón rén vòng ra sau lưng anh và bất ngờ nhảy lên lưng anh. 

 

“Meo~!” 

 

Thời Hoài Tự bất lực cõng tôi:

 

“Ôm chặt, đừng để ngã.” 

 

“Sao anh lại không sợ?”

 

“Vì anh nhìn thấy bóng của em rồi.” 

 

Tôi chán nản cọ má vào người anh, rồi nói:

 

“Đi vào phòng ngủ đi, em có chuẩn bị quà cho anh.” 

 

Anh nghe lời, cõng tôi vào trong phòng.

 

Ngay giữa phòng là một hộp quà khổng lồ, gói ghém vụng về, lồi lõm. 

 

“Đây là gì vậy?” 

 

“Là quà bù sinh nhật cho anh đó. Năm nay em còn chưa tự tay nấu mì trường thọ cho anh nữa. Thật sự không hài lòng chút nào. Món quà này là từ tiền em tự kiếm được nhờ thiết kế đó.” 

 

Tôi tụt xuống khỏi lưng anh, hớn hở như đang khoe báu vật:

 

“Anh mở ra xem đi.” 

 

Thời Hoài Tự cúi đầu nhìn hộp quà rất lâu, rồi nhẹ nhàng nói:

 

“Ninh Ninh, cảm ơn em.” 

 

“Mở nhanh lên!” 

 

Anh đặt tay lên hộp quà, ngập ngừng hồi lâu:

 

“Anh có chuyện muốn bàn với em.” 

 

“Anh nói đi.” 

 

Anh ngập ngừng mãi, rồi cuối cùng nói:

 

“Có lẽ… chúng ta phải tạm xa nhau một thời gian.” 

 

Tôi sững người vài giây, tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ. 

 

Khi hiểu ra ý anh, tôi chậm rãi nhấn từng từ:

 

“Anh muốn ly hôn với em sao?” 

 

Ánh mắt Thời Hoài Tự lóe lên vẻ do dự, định mở lời, nhưng tôi đã đứng bật dậy.

 

“Em hiểu rồi… Em sẽ đi thu dọn đồ.” 

 

“Sang Ninh!” 

 

Thời Hoài Tự giữ chặt tay tôi:

 

“Nghe anh nói hết đã, được không?” 

 

Nước mắt tôi gần như trào ra, tôi quay lưng lại để không bị anh thấy mình khóc. 

 

“Anh cứ nói thẳng ra đi, thật ra em biết hết rồi. Em đã làm anh tổn thương. Anh ở bên em chỉ để trả thù, phải không?”

 

“Ngày trước em không nên mắng anh là đồ đáng ghét chuyên ép uổng con gái nhà lành, cũng không nên cho anh leo cây suốt hai tiếng ở rạp chiếu phim.”

 

“Em càng không nên biết anh thích sạch sẽ mà còn cố ý bôi mứt lên áo sơ mi trắng của anh… Em đáng bị vậy mà…”

 

Anh im lặng rất lâu.

 

“Em đã bôi mứt ở đâu?” 

 

“Trên áo sơ mi… với ga giường…” 

 

“Lúc nào?” 

 

“Ngay sau khi cưới… Em chỉ muốn trả thù anh thôi.” 

 

Bất ngờ, ánh sáng trước mắt đảo lộn.

 

Giây tiếp theo, tôi đã nằm vắt ngang trên đùi anh. 

 

“Chát!”

 

Một cái vỗ nhẹ vào mông khiến tôi tê rần.

 

Nước mắt tôi lăn xuống, giọng tội nghiệp:

 

“Không lẽ trước khi ly hôn thì còn phải bị bạo hành gia đình sao… Cứu em với…” 

 

“Anh còn chưa dùng sức đâu.”

 

Thời Hoài Tự cười bất lực:

 

“Tang Ninh, em trẻ con quá đó.” 

 

Tôi vùng vẫy, không chịu thua:

 

“Trong sách dạy thành công có nói, phải tấn công vào điểm yếu của đối phương.”

 

“Anh thích sạch sẽ, em sẽ bôi bẩn hết giường của anh! Ly hôn xong em sẽ bôi thêm lần nữa!” 

 

“Chát!”

 

Anh lại vỗ thêm một cái. 

 

Mặt tôi nóng bừng:

 

“Thời Hoài Tự, anh… anh đang sỉ nhục em… Đánh mạnh hơn đi!” 

 

“Anh sợ em chịu không nổi.” 

 

Anh vừa nói vừa giữ chặt lấy tôi, không để tôi vùng ra, gương mặt nghiêm nghị:

 

“Được rồi, đừng khóc nữa. Anh có chuyện cần nhờ em.” 

 

“Chuyện gì?” 

 

“Cha của Tống Diễn là Tống Thành Huy.” 

 

Anh nói thẳng:

 

“Báo cáo em thấy trong email chính là về cái ch3t’ của ông ta. Tai nạn xảy ra trên công trường năm xưa là dự án mà chú em hợp tác với cha anh.” 

 

Tôi chợt nhớ lại hôm đến sân thượng tìm Tống Diễn.

 

Anh ta đứng đó, áo sơ mi trắng phất phơ trong gió, như cánh buồm căng gió. 

 

Tôi cầm cây kem lạnh gọi anh:

 

“Tống Diễn, anh đang làm gì vậy?” 

 

Anh ta quay lại, khuôn mặt thanh tú ấy phủ đầy tuyệt vọng. 

 

“Người nhà anh ch3t’ hết rồi, anh không còn ai nữa.” 

 

Tôi đã rất sốc trước biến cố đó, rụt rè đưa cho anh cây kem:

 

“Em cũng chẳng còn ai. Anh xem em sống thế nào?” 

 

“Em sao?” 

 

“Ừ, em bị họ nhốt trong nhà vệ sinh nữ và đánh. Chú em chỉ biết mắng em gây rắc rối, chẳng thèm quan tâm.” 

 

Tống Diễn nhìn những vết bầm tím trên tay tôi, nhận cây kem, rồi nhảy xuống khỏi mép lan can. 

 

Anh ta hỏi: “Chú em là ai?” 

 

“Tang Minh.” 

 

Ánh mắt Tống Diễn tối sầm:

 

“Tang Minh? Người của tập đoàn Tang Thị à?” 

 

“Ừ.” 

 

Lúc đó, anh ta nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc chưa từng có:

 

“Yên tâm, sau này anh sẽ đối tốt với em.” 

 

10

 

Giờ đây, ngẫm lại ký ức đó, tôi mới hiểu ra ý nghĩa ẩn sau ánh mắt của anh ta.

 

Có lẽ, trước khoảnh khắc biết chú tôi là ai, Tống Diễn thật lòng muốn xem tôi là người nhà. 

 

Nhưng mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Tang lại mở ra con đường trả thù cho anh ta.

 

Anh ta đã dạy tôi rằng người thân không bao giờ phản bội, và nếu người thân bị tổn thương, phải trả thù gấp trăm ngàn lần. 

 

Nhưng ngay từ đầu, lời hứa đó đã được dệt lên từ những lời nói dối. 

 

Thời Hoài Tự nói:

 

“Ninh Ninh, anh biết Tống Diễn thích em. Ở kiếp trước, em bị hại có phần liên quan đến anh ta, có lẽ vì em đã chọn anh.” 

 

“Anh không dám kéo em vào chuyện này nữa. Nếu em rời xa anh, mọi nguy hiểm sau này sẽ do anh gánh chịu một mình.” 

 

Tôi lắc đầu, chậm rãi nhưng kiên quyết:

 

“Không thể nào.” 

 

“Nghe lời anh.” 

 

“Không nghe.”

 

Tôi bướng bỉnh nắm chặt tay anh:

 

“Em không ly hôn.” 

 

“Anh biết không? Ở kiếp trước, chúng ta đã có con. Nhưng em còn chưa kịp nói với anh.” 

 

Anh sững người:

 

“Thật sao?” 

 

“Ừ, có khi bây giờ em lại có rồi đấy.” 

 

Toàn thân Thời Hoài Tự cứng đờ, mắt anh dán chặt vào bụng tôi. 

 

“Thời Hoài Tự, em có thể đóng kịch cùng anh, nhưng không thể ly hôn.”

 

 

Vài tuần sau, báo chí đưa tin về việc ly hôn của Thời Hoài Tự.

 

Cùng ngày, ảnh tôi chuyển ra khỏi biệt thự được đăng lên mạng. 

 

Du Vãn nhìn tôi khuân đồ vào căn hộ của cô ấy thì vui mừng ra mặt:

 

“Cuối cùng cũng sáng suốt mà hợp tác làm ăn với tớ rồi hả?” 

 

“Ừ.”

 

Tôi lạnh lùng đáp”

 

“Không thể tin tưởng đàn ông được.” 

 

“Cái gì? Mới hôm trước còn gọi là “anh Hoài Tự” cơ mà? Kể tớ nghe xem có chuyện gì nào?” 

 

Nhìn vào ánh mắt tò mò của Du Vãn, tôi thở dài:

 

“Tớ bôi mứt lên ga giường của anh ấy.” 

 

“Chỉ thế thôi à?” 

 

“Ừ, thế là ly hôn.” 

 

“Thế giờ cậu tính sao?” 

 

“Sống một mình.” 

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page