Danh sách chương

Ngưu Nhị thấy tôi quay đầu, cũng giống tôi, ngoái nhìn ra ngoài.

Anh ta cười khúc khích: “Con gái họ Long, bị rắn quấn, thành bà rắn, sinh rắn con. Giao phối với rắn, mà lại mang họ Long, em thấy lạ không, thấy kỳ không? Trong bụng cô ta có con rắn, con rắn…”

Anh ta có vẻ rất vui, còn vỗ tay: “Con rắn của nhà họ Long…”

Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh những vật đen sì như quả trứng trên gác lửng.

Nếu những người phụ nữ được đưa vào làng đều không có khả năng sinh sản, thì dân làng Hồi Long qua từng thế hệ từ đâu mà ra?

Hà Ngô lái xe ngược chiều, dọc đường đi, hai bên đường đứng đầy người.

Đến một nơi hơi vắng vẻ, Hà Ngô mới dừng xe lại: “Đợi lúc thích hợp, chúng ta sẽ quay lại.”

Tiếng còi báo động vang lên không ngừng từ xa, ven đường toàn là người cầm đèn pin hóng chuyện.

Chẳng bao lâu sau, xe cộ bắt đầu đổ về phía đó. Thấy lượng xe đã đủ, Hà Ngô mới đưa chúng tôi trà trộn vào.

Khi quay lại ven đường ngoài làng Hồi Long, cả ngôi làng đã biến mất, chỉ còn lại một hố sâu khổng lồ.

Xe cộ đậu đầy ven đường, người đứng xem cũng đông nghịt.

Hà Ngô không dừng lại, tiếp tục lái xe đưa chúng tôi đến nhà bà thầy bói Tần Mễ.

Trên đường đi, Ngưu Nhị không ngừng vỗ tay, hát bài hát cũ, trông rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn ghé sát mặt tôi: “Sắp có rắn con rồi, sắp sinh rắn con rồi, bao nhiêu năm rồi chưa có rắn con!”

Hà Ngô lái xe rất vững. Khi xe dừng trước nhà dì Tần Mễ, trời đã bắt đầu hửng sáng.

Dì Tần Mễ đang ngồi bên cối đá dưới mái hiên, xay đậu làm đậu phụ. Ngưu Nhị ngửi thấy mùi thơm của đậu, vui vẻ chạy xuống: “Xay đậu phụ, ăn tiệc cưới, đậu trắng, khăn tang bay…”

Tôi vẫn ngồi yên trong xe, chỉ nhìn ánh mặt trời đỏ như máu đang dần nhô lên từ phía xa.

“Sau này cô định làm gì?” Hà Ngô nhìn mặt trời đỏ, trầm giọng nói: “Cô đã mất thân thể thuần khiết, với quan tài rắn có lẽ không còn giá trị, nên tạm thời nó sẽ không tìm cô. Nhưng cô không được rời khỏi thị trấn. Tôi sẽ đưa Ngưu Nhị đến hỏi Thiên Tông.”

“Anh và Mặc Tu…” Tôi đưa tay vẽ lên cửa kính, ngón tay lướt qua lớp sương, để lại một hình rắn uốn lượn: “Cố tình khiến tơ xà trong người bà nội tôi phát tác, đúng không?”

Hà Ngô khựng lại, tay đặt trên vô lăng khẽ gõ nhẹ, rồi vỗ lên tay lái: “Tôi không ngờ lại thành ra như vậy, chỉ là muốn…”

Tôi mở cửa xe, bước xuống.

Điều đó chứng minh Mặc Tu không chỉ giở trò trong động phủ, mà còn thực sự lợi dụng bà nội tôi.

Với Hà Ngô, tôi cũng chỉ là một tai họa. Những việc họ làm, trong mắt họ đều là đúng.

Ngưu Nhị đang vui vẻ giúp dì Tần Mễ đẩy cối xay, còn vẫy tay gọi tôi: “Long Linh, lại giúp tôi cho đậu vào cối đi!”

Trên giường tre trước nhà, Trần Toàn vẫn nằm đó, nhưng con rắn chui ra từ đầu anh ta đã bò ra ngoài, đầu rắn mềm oặt rũ xuống mép giường, như muốn trốn đi nhưng đã bị hun chết.

Tôi bước tới, nhìn một cái, đưa tay kiểm tra hơi thở của anh ta. Dù yếu, nhưng vẫn còn.

Tôi vào nhà, nhìn bà nội, vẫn nhẹ nhàng đưa tay ra.

Ngón tay đặt dưới mũi bà rất lâu, tôi vẫn không muốn rút lại, chỉ muốn chờ thêm một chút, thêm một chút nữa…

“Không đau đớn, ra đi rất thanh thản.” Dì Tần Mễ đứng ở cửa, ánh mắt dừng lại trên cổ tay tôi: “Xà Quân đâu rồi?”

Ánh mắt tôi dừng lại trên cổ tay trống rỗng. Mặc Tu nói anh ấy có việc phải đi, chắc là để sắp xếp chuyện của người phụ nữ trên gác lửng.

Ngón tay tôi lại khẽ chạm dưới mũi bà nội, rồi áp lên chóp mũi lạnh ngắt. Tôi mới từ từ ngồi xuống, lật người bà lại.

Vén áo lên, tôi đưa tay ấn vào cột sống. Lần này, dù tôi có ấn thế nào, cũng không thấy tơ xà chuyển động bên dưới.

Dì Tần Mễ lấy từ trong tủ ra một bộ đồ tang lễ đầy đủ đưa cho tôi: “Bộ này tôi chuẩn bị cho chính mình. Cháu biết cách mặc không?”

Tôi nhìn bộ đồ tang, đưa tay sờ nhẹ, ngẩng đầu nhìn Dì Tần Mễ, giọng nghẹn ngào: “Làng Hồi Long… không còn nữa…”

Chỉ trong khoảnh khắc pháo hoa bay lên, cả ngôi làng đã bất ngờ sụp đổ…

Dì Tần Mễ nhìn tôi: “Xà Quân đâu rồi?”

Tôi bật cười khẽ. Thật ra từ đầu đến cuối, người mà Dì Tần Mễ muốn giúp… không phải tôi, mà là Mặc Tu.

Cuối cùng thì tôi chẳng có gì cả, cũng chẳng thể dựa vào ai.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài. Cảnh sát lại bắt đầu đến gõ cửa.

Lần này, Dì Tần Mễ nhanh chóng ra tiếp chuyện, nói rằng bà nội tôi đã mất từ đêm qua, bà và Hà Ngô cùng ở đây trông coi.

Cảnh sát vào xác nhận, trong đó có một người trông quen mặt — chính là người từng đến nhà tôi khuyên ba tôi đừng bán rượu rắn.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Nếu có tin tức gì về ba mẹ em, nhất định phải báo cho chúng tôi. Tạm thời em không được rời khỏi thị trấn, có chuyện gì phải đến trình báo.”

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi nhìn bà nội nằm trên giường, đứng dậy đi lấy nước, rồi bắt đầu lau người cho bà.

Hà Ngô vẫn đang nói chuyện với Ngưu Nhị bên ngoài, còn Ngưu Nhị thì chỉ cười khúc khích, liên tục lắc đầu.

Có lẽ họ định đưa Ngưu Nhị đến hỏi Thiên Tông. Người giữ làng thường thiếu tam hồn thất phách, nhưng trời không hại kẻ ngốc, quỷ thần cũng không xâm phạm. Ngưu Nhị có vẻ đặc biệt, có thể Hà Ngô cần một người như vậy.

Sau khi tôi lau xong, Dì Tần Mễ vừa hướng dẫn tôi cách mặc đồ tang, vừa nói: “Người làng Hồi Long đều phải chết. Khi họ dẫn sét đánh nổ quan tài chôn cùng, chia nhau vàng bạc bên trong, quan tài rắn đã bắt đầu nổi giận.”

“Nó chỉ đang chờ cháu lớn lên, nên mới chưa động đến họ.” Dì Tần Mễ giúp tôi mặc áo trong, nhìn tôi nói: “Nếu hôm đó cháu trấn được quan tài rắn, người làng Hồi Long đã chết ngay lúc đó, và sức mạnh của quan tài rắn sẽ càng lớn. Vậy nên Xà Quân không muốn cháu trấn nó, là đúng.”

Tôi lặng lẽ giúp bà nội chải tóc. Trước đây Dì Tần Mễ chưa từng nói với tôi những điều này, nhưng giờ bà nói rồi, tôi lại thấy nghe hay không cũng chẳng còn quan trọng.

Bộ đồ tang có nhiều lớp, mỗi lớp đều mang ý nghĩa riêng. Dì Tần Mễ kiên nhẫn giải thích, tôi nghe mà như không nghe vào đầu.

Sau khi mặc xong, tôi nhận lấy cây trâm từ tay Dì Tần Mễ, giúp bà nội búi tóc gọn lại.

“Phải hỏa táng. Dù tơ xà trong người bà đã chết, nhưng nếu không thiêu, có thể sẽ…” Dì Tần Mễ nói đến đây thì ho khẽ.

Tôi biết phải hỏa táng, nhưng nhìn gương mặt bà nội, lòng tôi lại không nỡ.

Quan tài thật ra không cần thiết. Giờ chỉ cần nghe đến chữ “quan”, tim tôi đã run lên.

Khi bên ngoài bắt đầu lan tỏa mùi thơm của sữa đậu nành, tiếng reo của Ngưu Nhị càng lớn: “Long Linh, Long Linh, uống sữa đậu nành nào, uống sữa đậu nành nào!”

Tôi nhìn bà nội một cái, lấy khăn tang che mặt bà lại, rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Hà Ngô có vẻ rất kiên nhẫn, vừa uống sữa đậu nành, vừa khuyên Ngưu Nhị: “Chúng ta còn nhiều món ngon hơn, trái cây rừng ngọt lắm, cậu muốn chơi gì cũng được.”

Ngưu Nhị thấy vậy, lập tức chạy ra, đưa ly sữa đậu nành đã uống một nửa cho tôi: “Long Linh, uống sữa đậu nành đi!”

Tôi mỉm cười với anh ta, rồi quay sang Hà Ngô: “Làm phiền anh liên hệ giúp tôi với nhà hỏa táng.”

Vừa nói, tôi vừa lấy hết tiền mặt trong túi ra, đưa cho Hà Ngô: “Đây là tiền mặt, trong điện thoại tôi còn một ít, sẽ chuyển cho anh. Còn khoản hai mươi triệu của nhà họ Trần, tôi sẽ tìm cách trả cho anh!”

Số tiền đó là tôi lấy từ dưới chậu than, nhưng chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng chẳng tiêu được bao nhiêu.

Hà Ngô sững người một chút, nhưng vẫn nhận lấy tiền, vừa đi vừa gọi điện thoại.

Ngưu Nhị uống xong sữa đậu nành, rồi lại giúp Dì Tần Mễ ép đậu làm đậu phụ.

Khi xe của nhà hỏa táng đến đưa bà nội đi, Hà Ngô hỏi tôi: “Cô có muốn đi theo không?”

Tôi lắc đầu: “Anh giúp tôi mang hũ tro cốt về là được rồi.”

Cảnh tượng ngọn lửa rắn nuốt chửng con người trong chớp mắt, tôi không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.

Ngay khi tôi tiễn mắt nhìn chiếc xe hỏa táng khuất dần, vừa ngồi xuống dưới mái hiên, thì cảm thấy bên cạnh có một bóng đen lướt qua.

Mặc Tu đã ngồi bên cạnh tôi, tay cầm một chiếc chén đá, nhìn tôi nói: “Cho ta mượn một chén máu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh có vẻ gấp gáp.

Nếu quan tài rắn muốn người phụ nữ trên gác chôn cùng, thì dù Mặc Tu có cưỡng ép đưa cô ta đi, e rằng anh cũng sẽ phải chịu đau đớn như Liễu Long Đình.

Tôi lấy con dao cạo trong túi ra, định rạch cổ tay.

“Không phải như vậy.” Mặc Tu lắc đầu.

Tôi quay sang nhìn anh.

Anh trầm giọng nói: “Phải là máu từ huyệt Lao Cung giữa lòng bàn tay, mang theo hỏa khí từ tim, mới có tác dụng.”

Tôi gật đầu, dao cạo lướt qua lòng bàn tay, chẳng mấy chốc máu đã chảy ròng ròng vào chén đá.

Mặc Tu có vẻ rất căng thẳng, nâng chén máu bằng cả hai tay.

Chén đá không lớn, máu nhanh chóng đầy tràn.

Ngay khi Mặc Tu định rời đi cùng chén máu, tôi gọi anh lại: “Mặc Tu.”

Anh quay đầu nhìn tôi, trong mắt vẫn đầy lo lắng và sốt ruột.

“Anh cứ đi trước đi. Nhưng khi xong việc rồi, có thể nói cho em biết… người phụ nữ trên gác lửng đó rốt cuộc là ai không?” Tôi lau máu trên dao cạo vào vạt áo.

Nắm chặt lòng bàn tay rỉ máu, tôi nhìn Mặc Tu, cười khổ: “Dù sao thì làng Hồi Long cũng không còn nữa, em cũng chẳng còn giá trị gì với quan tài rắn. Những chuyện đó… em có quyền được biết rồi, đúng không?”

Hết Chương 42: Nên Biết.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    thuyquynh

    Truyện hay đọc cuốn quá, ra nhanh đi shop

Trả lời

You cannot copy content of this page