Danh sách chương

Sau khi tiễn con rắn đi, Mặc Tu nhìn tôi bằng ánh mắt trầm lặng, rồi lại hóa thành vòng ngọc xà đen, trở về cổ tay tôi. Tôi siết chặt chiếc vòng, không biết nên nói gì. Mặc Tu chỉ nhẹ giọng nói:

“Chỉ rời đi một lúc thôi mà Liễu Long Đình đã tìm đến rồi. Long Linh, em bảo anh làm sao yên tâm được?”

Vậy là… cuối cùng anh vẫn quay lại để bảo vệ tôi?

Lòng tôi chợt nhói lên, nhưng tôi cố kìm nén cảm xúc, cùng Dì Tần trộn tro ngải cứu, tro hương và gạo, rải quanh nhà. Dì Tần nói cách này có thể xua đuổi tà khí, nhưng tôi thì thấy chẳng mấy hiệu quả.

Ngưu Nhị ngồi dưới mái hiên, cười khúc khích: “Mai em dẫn chị đi xem trưởng làng giấu đồ nhé!”

Sau khi làm xong, tôi và Dì Tần dính đầy tro bụi, đành tắm qua loa cho sạch. Khi tôi ở một mình, tiếng gọi quen thuộc lại vang lên: “Long Linh… Long Linh…”

Lần này không chỉ là cơ thể nóng lên, mà trong đầu tôi còn liên tục hiện lên hình ảnh Dì Tần kể về xà bà ở làng bên, và cảnh Long Hà rơi vào hố rắn, những con rắn cuộn trào… Những cảnh mập mờ nam nữ trong phim, những đoạn miêu tả trong tiểu thuyết, những ám chỉ và gợi ý… như tự động hiện ra trước mắt tôi. Tay đang rửa thì vô thức trượt xuống giữa hai chân, như thể không thể kiềm chế được.

Tôi lập tức mở vòi nước lạnh, xối thật lâu, đến mức rét run người, răng va vào nhau, mới mặc quần áo đi ra.

Dì Tần đã chuẩn bị nửa thúng gạo, chờ tôi: “Cháu như thế này đã mấy ngày rồi, không chịu nổi lâu nữa đâu. Phải nhanh chóng nghĩ cách!”

Tôi ngồi vào thùng gạo: “Dì có biết Mặc Tu và Liễu Long Đình là ai không? Nhà họ Long và nhà họ Tần hình như có chuyện gì đó trong quá khứ? Dì kể cho cháu nghe đi!”

Dì Tần không trả lời ngay, chỉ nhìn tôi: “Cháu sợ mình không phải người đó sao?”

“Vậy dì của dì làm sao xác định cháu chính là người có thể nhận vòng ngọc xà đen?” Tôi nằm trong thùng gạo, vẫn cảm thấy vòng ngọc trên cổ tay khẽ chuyển động.

Dì Tần nhìn chằm chằm vào lớp gạo: “Vì Xà Quân đã nói rằng cháu đã xuất hiện. Ngay từ khi cháu còn trong bụng mẹ, Xà Quan đã bắt đầu có phản ứng.” Dì Tần thở dài. Giọng bà trầm xuống: “Rõ ràng Long Hà có thể trấn giữ Xà Quan, nhưng bác họ cháu lại nói ông ấy đã thấy Xà Quan, và Xà Quan chỉ đích danh cháu.” Ánh mắt Dì Tần tối lại: “Dì của ta từng cùng một thầy phong thủy nổi tiếng trong vùng đến xem. Khi đó, bác cháu bị thứ gì đó nhập vào, nên…”

Tôi chợt hiểu ra, gật đầu: “Vì Xà Quan nhất định chọn cháu, nên cháu chính là người mà Mặc Tu và Liễu Long Đình đang chờ? Nhưng… người đó rốt cuộc là ai?”

Dì Tần không trả lời, chỉ lặng lẽ đặt thúng gạo xuống rồi rời đi. Vòng ngọc xà đen dưới lớp gạo cũng không còn động đậy.

Tôi dựa vào thùng gạo, cảm nhận hơi lạnh từ gạo, từ từ nhắm mắt, nghĩ về những chuyện gần đây. Nhưng luồng khí nóng trong người vẫn không thể xua đi. Dù đã chôn mình trong gạo, giữa hai chân vẫn ngứa ngáy, như có thứ gì đó muốn chui ra.

Tôi thỉnh thoảng cúi đầu, vùi mặt vào lớp gạo. Cứ thế lặp đi lặp lại, mơ màng cả đêm, đến khi trời sáng, toàn thân tê dại, tôi đành tắm nước nóng, rồi uống nước gừng Dì Tần nấu.

Sau chuyện tối qua, tôi không còn muốn đến trường, sợ gây rắc rối cho nhà trường. Tôi chỉ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, xin nghỉ học. Chuyện nhà tôi và làng tôi, chắc đã lan khắp thị trấn. Giáo viên chỉ thông cảm, bảo tôi ổn định lại tinh thần, rồi năm sau học lại cũng được.

Sau khi gọi điện cho giáo viên, tôi thử liên lạc với Trương Hàm Châu nhưng không thành công. Gọi cho cha cô ấy, đạo sĩ Trương, cũng không có kết quả.

Dì Tần đứng ở cửa, giọng đầy mỉa mai: “Đạo sĩ Trương và Hồ Tiên Sinh—người từng giúp nhà cháu dời mộ và xem phong thủy mười tám năm trước—là sư huynh đệ. Ngày đó hỏi gạo, xem mộ, đều là Hồ Tiên Sinh và dì của ta cùng đi. Dì ta bị rắn cắn chết, còn Hồ Tiên Sinh thì chạy trốn trong đêm để giữ mạng. Chắc chắn ông ta biết điều gì đó. Đạo sĩ Trương—hoặc là đã bỏ trốn, hoặc là không muốn để Trương Hàm Châu tiếp tục qua lại với cháu.”

Không qua lại cũng tốt. Dù sao Trương Hàm Châu từng bị bắt một lần, tránh xa là đúng.

Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt chua xót. Xà Quan, Liễu Long Đình, Long Hà—tất cả như đang ép tôi phải cô độc, không còn ai bên cạnh. Chuyện Xà Quan rốt cuộc là gì thì tạm chưa bàn. Nhưng rõ ràng Dì Tần, Mặc Tu, thậm chí bà nội tôi đều biết điều gì đó, nhưng lại giấu nhẹm không nói.

Tôi thu lại tấm lưới mà mấy đạo sĩ để lại tối qua, dắt theo Ngưu Nhị, nhờ Dì Tần gọi giúp một chiếc xe ôm, rồi trực tiếp quay về làng Hồi Long.

Dì Tần nhìn tôi, giọng đầy nghi ngại: “Về làng, cháu định làm gì?”

Tôi đáp: “Dì không ai chịu nói rõ mọi chuyện, thì cháu phải tự về làng tìm hiểu. Nếu có cách khống chế Long Hà, thì tốt. Còn không… chôn cô ta luôn cũng được.”

Tôi nghĩ đến tiểu xà có thể điều khiển người, dù chưa rõ cách dùng, nhưng ít nhất Long Hà sẽ không giết tôi.

Tài xế xe ôm nghe nói chúng tôi muốn về làng Hồi Long thì mặt tái mét. Tôi trả gấp đôi tiền, anh ta mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ chở đến cổng làng. Trên đường đi, tài xế kể cho tôi nghe về những chuyện kinh hoàng ở làng Hồi Long—rắn cắn chết mấy người, rồi đến đám tang, cả đoàn đưa tang cũng bị rắn giết sạch.

“Chắc là nghiệp nặng lắm. Rắn là loài trả thù rất dai, tốt nhất đừng chọc vào,” anh ta nói như người từng trải. “Cũng đáng đời thôi. Người làng Hồi Long giàu có, khinh người ngoài! Cưới vợ mà như tuyển phi, chép hết bát tự của gái làng khác, rồi chọn từng người. May mà chẳng ai gả vào được, chứ gả rồi thì…”

“Bát tự?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Cháu không phải người làng Hồi Long à? Mà làng đó không sinh con gái,” tài xế cười khẩy. Anh ta nói tiếp: “Nghe đâu phải có bát tự cực hợp mới được gả vào. Thời buổi này mà còn thế, thật không tưởng! Trước kia còn có chuyện một nam sinh làng Hồi Long yêu một cô gái, nhất quyết đòi cưới. Hai người bỏ trốn, nhưng bị bắt về.” Tài xế lắc đầu. “Cô gái đã mang thai, bị ép phá thai. Còn chàng trai thì không rõ sống chết, mất tích luôn.” Anh ta thở dài: “Làng Hồi Long giàu lắm, bồi thường một khoản là xong. Nhưng cô gái đó sau này cũng chết rồi…”

Làm nghề xe ôm, ngày nào cũng nghe chuyện thiên hạ, nên biết nhiều hơn tôi tưởng.

Đến cổng làng, tôi xin số điện thoại của tài xế, rồi đưa anh ta 50 nghìn đồng: “Nếu anh tìm được người chuyên ghép bát tự cho làng Hồi Long, làm ơn gọi cho tôi. Tôi sẽ gửi thêm tiền cảm ơn.”

“Cô bé, sảng khoái đấy!” Tài xế nhận tiền, cười tươi, rồi phóng xe đi mất.

Ngưu Nhị lập tức chạy đến bia đá đầu làng, dựa lưng vào đó, vừa ngồi vừa cọ lưng ngứa ngáy.

“Đi thôi, dẫn chị đi xem trưởng làng giấu cái gì,” tôi kéo tay Ngưu Nhị. Cậu ấy lập tức phấn khích, cười khúc khích: “Giấu phụ nữ! Phụ nữ…”

Ngưu Nhị chạy thẳng vào trong làng, tôi liếc nhìn vòng ngọc xà đen trên cổ tay, rồi kéo dây ba lô, đuổi theo. Từ tối qua, Mặc Tu không nói gì thêm, nhưng không hiểu sao, giờ mỗi khi tôi định làm gì, bản năng lại khiến tôi nhìn vòng ngọc, như để xác nhận Mặc Tu có ở đó hay không.

Ngưu Nhị chạy thẳng đến công đường làng, vẫy tay gọi tôi: “Lại đây! Lại đây!”

Bên cạnh công đường là văn phòng làng, một tòa nhà ba tầng. Phía sau còn có ao cá công cộng, mỗi nhà đều được chia cá. Ngưu Nhị nói giấu phụ nữ, tôi tưởng là trong tầng hầm hay gì đó. Không ngờ cậu ấy dẫn tôi lên tầng ba, rồi đẩy mạnh một chiếc tủ gỗ, phía sau hiện ra một cầu thang nhỏ dẫn thẳng lên mái.

“Phụ nữ! Phụ nữ!” Ngưu Nhị chỉ lên trên, rồi leo lên rất nhanh. Cậu ấy mở nắp hầm, vẫy tay gọi tôi: “Lên đây mau!”

Vừa mở nắp, một mùi hôi nồng nặc lập tức tràn xuống. Tôi đang định leo lên cùng Ngưu Nhị thì Mặc Tu bất ngờ xuất hiện, giật mạnh tay tôi, quát lớn: “Đừng lên!”

Đây là lần đầu tiên anh ngăn cản tôi quyết liệt như vậy, khiến tôi hơi hoảng: “Trên đó là gì?”

Ngưu Nhị đã leo nửa người lên, thấy tôi chưa theo, còn cúi đầu gọi: “Lên đi! Trưởng làng giấu phụ nữ mà!”

Lối lên chỉ vừa một người, Ngưu Nhị cúi đầu, thân người gập lại, chiếm gần hết không gian. Nhưng đúng lúc cậu ấy cúi xuống, bên cạnh cậu ta, một mái tóc dài rối bời bất ngờ rũ xuống. Tóc dài đến tận chân Ngưu Nhị, khiến tôi giật mình lùi lại một bước.

Mặc Tu siết chặt tay tôi, đưa tay che mắt tôi: “Đừng nhìn.”

Nhưng sau lớp tóc ấy, một thứ gì đó bất ngờ ngẩng lên, rồi một gương mặt trắng bệch từ giữa mái tóc lộ ra…

Hết Chương 24: Giấu phụ nữ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    thuyquynh

    Truyện hay đọc cuốn quá, ra nhanh đi shop

Trả lời

You cannot copy content of this page