Danh sách chương

Quan Tài Rắn

Chương 18: Tự Chuốc Nghiệt

Chiếc xe dừng ngay trước cửa đại sảnh của làng — nơi mỗi dịp Tết người ta lại làm lễ tế tổ tiên. Khi ấy, tất cả con cháu xa gần đều trở về, không giống những ngày thường vắng lặng, chỉ còn các cụ già lủi thủi ở lại.

Không khí lễ hội náo nhiệt: tiền công quỹ của làng được mang ra tổ chức tiệc, mổ heo, nướng cừu. Người người tất bật, các bà nội quây quần bên bếp làm món bánh viên bằng gạo nếp. Nếp được hấp chín, trộn cùng thịt nạc và trứng gà, giã nhuyễn, vo thành từng viên tròn, đem hấp rồi chiên vàng. Vỏ ngoài giòn rụm, hương thơm ngậy hơn gà rán hay vịt quay gấp bội.

Ấy là món ăn mà tôi cũng như lũ trẻ trong làng mê mẩn. Vì công đoạn quá cầu kỳ nên ngày thường chẳng ai chịu làm. Mỗi lần chưa đến giờ ăn, các bà lại bưng bát bánh viên vừa hấp xong chia cho đám trẻ con, để bớt sốt ruột. Trong làng không ai phân biệt bà nội họ hay bà nội mấy, tất cả đều gọi chung một tiếng “bà nội” — gần gũi như chẳng hề có ranh giới.

Mỗi dịp ấy, các chú bác họ lại cười tươi, lì xì cho lũ trẻ. Người hào phóng cho cả ngàn, người ít cũng vài trăm. Số tiền mặt tôi giấu kỹ trong túi lúc này, chính là tiền lì xì nhiều năm trước tôi lén giữ lại, chưa từng để cha mẹ lấy mất.

Nhưng hôm nay, không khí đã khác. Làng đang làm lễ tang. Trên bàn là tiệc chay với đậu hũ chưa kịp dọn, mọi người lặng lẽ ngồi quanh bàn tròn, ánh mắt dồn cả về phía tôi. Trong đó có những bà nội từng lén dúi bánh viên cho tôi, có cả các chú bác từng mỉm cười lì xì ngày Tết.

Bà nội tôi bị trói chặt vào gốc liễu cạnh đại sảnh, bên cạnh có mấy kẻ canh giữ. Một người đàn ông trung niên lắc lắc chiếc điện thoại cũ của bà, ánh mắt sắc lạnh:

“Long Linh, cái này…”

Tôi nhìn thẳng vào ông ta:

“Tôi biết ông định làm gì. Nhưng trói người thì chú họ tôi đã làm rồi. Giờ ông làm lại, chẳng khác gì đi lại vết xe đổ.”

“Có ích mà.” Chú Bảy mỉm cười, phẩy tay gọi mọi người: “Long Linh đã về, mọi người thấy sao?”

Người làng dường như có mặt đông đủ. Chỉ lúc này tôi mới nhận ra, trong làng chẳng còn trẻ con, chỉ toàn người già. Ở trên thị trấn, cũng chỉ còn gia đình tôi là chưa bỏ đi. Dù đang làm lễ tang, nhưng những người sống xa cũng không quay về. Họ nhìn tôi, im lặng, ánh mắt nặng trĩu.

Dì Lưu — người xưa nay thích tỏ ra lương thiện — cất tiếng:

“Long Linh, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào. Người trẻ thì phải tìm đường ra ngoài, còn chúng tôi già rồi, ở lại cũng chẳng sao.” Bà ta cố gắng nở nụ cười, nhưng giọng lạc đi.

Làm việc xấu thì ai mà chẳng có lý do!

Tôi đảo mắt nhìn quanh, nhận ra có mấy người từng suýt chết vì rắn cắn bên hố mộ đêm ấy. Vậy mà giờ đây, họ lại đang toan tính lần nữa chôn sống tôi…

“Tôi muốn các người thả bà nội tôi ra. Ở cổng làng có xe, hãy đưa bà đến chỗ Dì Tần .” Tôi rút điện thoại, giơ lên trước mặt chú Bảy. “Đợi Dì Tần gọi điện báo đã đón được bà, tôi sẽ đi theo các người.”

Chú Bảy thoáng chần chừ. Tôi lập tức quát lên:

“Chôn nữ nhân nhà họ Long vào rắn quách, phải là tự nguyện, đúng không?”

Sắc mặt ông ta biến đổi. Tôi biết mình đoán đúng, liền cười lạnh:

“Các người tin không, tôi có đủ cách để tự sát.”

Nếu muốn ép tôi, chỉ cần đánh ngất hay giết rồi ném xuống là xong, đâu cần vòng vo? Nhưng cả chú họ tôi lẫn Liễu Long Đình đều không làm thế. Tất cả những trò hạ độc, giết người kia, rốt cuộc chỉ để buộc tôi tự nguyện. Ba mẹ tôi chắc chắn biết rõ chuyện này, nếu không họ đã chẳng yên tâm rời đi.

“Không ngờ cháu lại đoán ra được.” Chú Bảy cười lạnh, khoát tay.

Hai gã đàn ông lập tức vác bà nội tôi ra khỏi làng. Tôi gọi điện cho Dì Tần, xác nhận dì đã cử người đón bà nội. Chưa đầy nửa tiếng sau, Dì Tần gọi lại:

“Đón được rồi, ta đang đưa bà về làng.”

Chú Bảy cũng nhận được tin, không chần chừ nữa, lập tức ra hiệu. Người làng ùa tới, trói chặt tôi bằng dây thừng năm hoa, toàn là nút chết. Rắn quách đã tìm được, tôi lại bị trói, bọn họ chẳng còn gì phải e ngại.

Tiếng hô của chú Bảy vang lên, tang lễ bắt đầu.

Đoàn tang trông quái dị: mỗi cỗ quan tài có tám người khiêng bằng đòn tre, đi từng bước nặng nề, mỗi bước lại có người gõ “cốc” một tiếng. Bên cạnh quan tài là những gánh hàng phủ kín, không ai biết chứa gì. Cạnh đó, vài kẻ đeo găng, xách theo túi da rắn.

Chú Bảy đi đầu, giơ cao linh bài, miệng hô vang. Người xách túi lập tức thò tay vào, lôi ra một con rắn sống, nắm đầu, dùng kéo cắt phăng. Hắn lật ngược đuôi, kéo xác rắn không đầu đi phía trước, để máu nhỏ tong tong xuống đất. Khi máu cạn, xác rắn được đặt lên quan tài. Rồi lại rút con khác, lại cắt, lại tưới máu…

Không ai khóc lóc. Chỉ có tiếng gậy tre gõ lốc cốc, do dì Lưu và vài phụ nữ khác gõ nhịp. Bà ta còn chen đến bên tôi, nói như khoe khoang:

“Các cháu trẻ chưa thấy lễ tang này bao giờ nhỉ? Đây gọi là ‘rắn trấn quách’. Càng nhiều rắn, đời sau càng thịnh, coi như góp sức cho làng.”

Tôi bị trói, bất lực nhìn họ giết từng con rắn. Chiếc vòng ngọc rắn đen trên cổ tay chỉ xoay nhẹ, Mặc Tu rõ ràng chẳng mấy hứng thú với chuyện cứu người hay cứu rắn.

Đoàn tang theo tiếng đòn tre gõ nhịp, đi thẳng ra sau núi. Ở đó, bên hố mộ đã đặt sẵn một cỗ quan tài trống. Chú Bảy chỉ vào nó, giọng nham hiểm:

“Long Linh, quan tài này chuẩn bị cho cháu.”

Tôi chết lặng.

“Cháu tưởng ba mẹ cháu thoát sao? Cả đời họ chưa ra khỏi tỉnh, đi làm thuê cũng chẳng đi đâu được.” Ông ta cười khẩy.

Lời ấy như ám chỉ, cha mẹ tôi vẫn nằm trong tay họ. Tôi bắt đầu hoảng loạn, cầu cứu Mặc Tu.

“Chúng không sợ rắn báo thù sao?” tôi run giọng.

Nhưng đáp lại là cảnh tượng khủng khiếp: người làng lôi ra những bình phun lửa từ trong gánh hàng. Họ dàn quan tài thành vòng tròn, nhốt tôi và chiếc quan tài trống ở giữa.

“Long Linh, tự mình chui vào đi. Cả làng sẽ cùng xúc đất, chẳng ai phải chịu trách nhiệm.” Chú Bảy giọng rắn rỏi. “Cháu cũng nên thấy vinh hạnh. Liễu Long Đình đã nổi giận, chúng ta phải lấy cháu làm vật tế.”

Tôi cứng đờ. Bọn họ thậm chí còn đem cả bình phun lửa — thứ công cụ hiện đại — để đối phó với rắn quách.

“Ta cởi dây cho em, chạy đi.” Mặc Tu lạnh giọng vang bên tai.

Nhưng nhìn quanh, tôi hiểu chẳng thể thoát.

“Ta sẽ bảo vệ em. Lửa này sẽ không làm em bị thương.” Vòng ngọc rắn đen thì thầm, lạnh lẽo bò dọc cánh tay tôi.

Trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ: ít nhất bà nội đã an toàn, đang ở chỗ Dì Tần.

Ngay khi tôi còn do dự, một tràng cười khẽ vang lên. Từ trong rừng, Long Hà bước ra, váy trắng phất phơ, dáng vẻ uốn éo kỳ dị. Mỗi bước đi, cô ta lại há miệng, phun ra thứ gì đó đen kịt.

“Long Hà… Long Hà!” Dì Lưu thất thanh.

Rồi chính miệng bà hét lớn:

“Xà Bà ! Xà Bà  xuất hiện rồi! Xà Bà đến báo thù làng ta rồi!”

Hết Chương 18: Tự Chuốc Nghiệt.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    thuyquynh

    Truyện hay đọc cuốn quá, ra nhanh đi shop

Trả lời

You cannot copy content of this page