Chương 1: Quản Gia Ác Ma
11/07/2025
Chương 2:
11/07/2025
Chương 3:
11/07/2025
Chương 4:
11/07/2025
Chương 5:
11/07/2025
Chương 6:
12/07/2025
Chương 7:
12/07/2025
Chương 8:
12/07/2025
Chương 9:
12/07/2025
Chương 10:
12/07/2025
Chương 11:
13/07/2025
Chương 12:
13/07/2025
Chương 13:
13/07/2025
Chương 14:
13/07/2025
Chương 15:
13/07/2025
Chương 16:
13/07/2025
Chương 17:
13/07/2025
Chương 18:
13/07/2025
Chương 19:
13/07/2025
Chương 20:
13/07/2025
Chỉ có những người giàu mới có thể bật chế độ chuyển khoản riêng như vậy.
Thấy tiền đã vào tài khoản, tên cầm đầu liền lên tiếng: “Được rồi, nào, để cháu trai ngoan của chúng ta hét lên vài tiếng cho mẹ nó nghe nào.”
Tên bắt cóc đang bịt miệng Tạ Lăng Duệ cũng buông tay ra, nói thêm: “Xin lỗi nhé, mẹ cậu trả nhiều quá nên bọn tôi đành phải làm theo.”
Nói xong, hắn ta cùng một tên khác đè Tạ Lăng Duệ xuống đất. Theo như yêu cầu của “khách hàng” là không được gây thương tích, chỉ đánh vào chỗ nhiều thịt để đau thôi, thì tất nhiên là mông rồi.
Chỗ này là một công trường bỏ hoang, xung quanh có đủ loại gậy gộc.
Tên cầm đầu chọn một cây gậy thô bằng hai ngón tay, đưa cho một tên khác.
Sau đó, hắn ta đưa điện thoại lại gần miệng Tạ Lăng Duệ, nói vào điện thoại: “Cô em, chuẩn bị nghe rõ nhé.”
Ngay sau đó, Tạ Lăng Duệ cảm thấy mông mình lạnh lạnh, rồi một tiếng “bốp!” vang lên.
Cậu lập tức cảm thấy cả cái mông nóng rát như bị thiêu.
Lúc này Tạ Lăng Duệ mới hoàn toàn phản ứng lại, cậu vừa bị người ta tụt quần đánh vào mông!
Mà quan trọng nhất là… chính mẹ ruột của cậu đã bỏ tiền ra thuê người làm chuyện đó!
Trong chớp mắt, bao nhiêu nỗi nhục nhã, xấu hổ và tủi thân ập đến, khiến Tạ Lăng Duệ không thể kìm nổi mà bật khóc gào lên: “Hu hu hu… mẹ quá đáng lắm! Con có phải con ruột của mẹ không vậy?!”
Trong điện thoại vang lên tiếng cười vui vẻ của Tạ Vân Mộng.
“Hahaha, tất nhiên con là con mẹ rồi! Nếu không phải thì mẹ việc gì phải nuôi con đến giờ? Mẹ muốn đánh con lâu lắm rồi, nhưng ông bà nội cứ cưng chiều con, mẹ không tiện ra tay. Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt mẹ rồi!”
“Auuu… con sẽ mách với ông bà nội, mẹ đánh con! Hu hu hu…” Tạ Lăng Duệ nghe mẹ mình nói vậy, không những không mềm lòng mà còn dỗi ngược, hăm dọa.
“Thằng nhãi ranh, lớn gan rồi ha! Có bản lĩnh thì đi méc ông bà nội con đi! Cả ngày chẳng học hành gì, hết uốn tóc lại nhuộm đầu, y như mấy thằng du côn ngoài đường. Suốt ngày đánh nhau, ăn mặc thì rách rưới hơn cả ăn mày ngoài phố. Ai biết thì còn nói là thời trang, không biết còn tưởng mẹ ngược đãi con, đến cái áo tử tế cũng không cho mặc!”
“Mỗi ngày gây chuyện làm loạn, thành tích thì tệ không tả nổi! Nếu không nhờ ông bà nội con che chở, thì con đã chẳng còn được hưởng cái gọi là ‘giáo dục tràn đầy tình yêu’ từ lâu rồi!” Tạ Vân Mộng chỉ trích thẳng thừng.
Nghe mẹ mình mắng như tát nước, Tạ Lăng Duệ vừa khóc vừa phản bác: “Mẹ biết gì chứ! Đấy là thời trang của giới trẻ tụi con bây giờ! Hú hú hú!”
Tạ Vân Mộng nghe cậu cãi lại, thản nhiên nói tiếp: “Thời trang à? Được thôi. Anh trai, tôi thêm mười vạn nữa, giúp tôi cạo đầu thằng nhãi này luôn, không cần đẹp, cạo trọc là được.”
“Cô em… cái này thì hơi khó đấy, tôi ở đây cũng không có đồ nghề cắt tóc.” Tên cầm đầu tỏ vẻ khó xử.
“Hai mươi vạn.” Tạ Vân Mộng tiếp tục ra giá.
“Cô em, dù gì tôi cũng là người bắt cóc con cô mà, chuyện này thì…” Tên cầm đầu vẫn có chút lăn tăn.
“Anh trai, tôi còn chưa báo cảnh sát, anh sợ cái gì? Ra ngoài mua cái dao về mà cạo! Một giá chốt luôn, năm mươi vạn, được không? Nếu được thì cởi luôn quần áo nó ra cho tôi.” Tạ Vân Mộng không để hắn ta nói hết câu, đã cắt lời.
Nghe đến mức giá đó, tên cầm đầu lập tức gật đầu cái rụp: “Được, cô em chờ chút, để bọn tôi cạo đầu cháu trai ngoan đã rồi thay đồ cho nó, xong sẽ chụp ảnh gửi cô liền.”
“Anh trai đúng là người sảng khoái, nói chuyện với người sảng khoái thật dễ chịu. Mấy đồng lẻ này, anh cầm lấy mua rượu uống nhé.” Tạ Vân Mộng nói.
Ngay sau đó, tên cầm đầu thấy trong tài khoản nhận được khoản chuyển khoản sáu mươi vạn.
Lập tức, trong lòng cảm thấy Tạ Vân Mộng đúng là người hào sảng thật.
Không trách được sao phong cách mẹ con nhà này lại quái lạ như thế.
Một tên bắt cóc được cử đi mua đồ.
Lúc này, cảnh sát đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi người ra ngoài để xác nhận vị trí chính xác của bọn bắt cóc.
Tạ Vân Mộng vừa nghe tiếng con trai la ó phản đối trong điện thoại, vừa nói với tên cầm đầu: “Cảm ơn anh đã giúp tôi dạy dỗ cái thằng nhãi không nên thân này. Anh báo cho tôi địa điểm giao dịch đi, lát nữa tôi cử người mang tiền đến.”
Nghe vậy, tên cầm đầu lập tức vui mừng: “Cô cứ để tiền vào thùng rác ở ngã tư đường Hoài Dụ là được, mấy chuyện khác không cần lo.”
“Được, tôi sẽ để tiền ở đó. Phiền anh chăm sóc giùm thằng con nhà tôi nhé. Còn nữa, làm ơn quay lại đoạn nó bị đánh rồi gửi cho tôi, tôi muốn xem cái bộ dạng nó khóc lóc vật vã thế nào.” Tạ Vân Mộng nói thêm.
You cannot copy content of this page
Bình luận